Chương 1121:
“Hừ!”
Khương Hùng lạnh lùng nhìn Khương Lực và nói: “Đợi lát nữa về để xem tôi trừng trị cậu thế nào”.
“Ông Khương, ông đến thật không đúng lúc, tối qua thần y Phùng đã qua đời rồi. Bệnh của ông chỉ có thể tìm thần y khác thôi!”
Dương Chấn nói, trên mặt vẫn mang vẻ bi thương.
Trong lòng anh cảm thấy rất kính trọng Khương Hùng.
Anh cũng muốn giúp Khương Hùng, nhưng thần y Phùng đã qua đời rồi.
“Không sao!”
Vẻ mặt Khương Hùng rất bình tĩnh: “Bao nhiêu năm nay tôi cũng đã sớm quen rồi. Sau này có thể gặp được thần y có thể chữa khỏi được bệnh của tôi hay không đều nhờ vào duyên phận”.
“Qua một thời gian nữa, có thể tôi sẽ tìm một thần y để chữa trị cho em gái tôi, nếu thuận tiện, tôi có thể nhờ thần y đó đến chữa bệnh cho ông”.
Dương Chấn đột nhiên cất tiếng, ông Phùng từng đồng ý với anh là sẽ tìm một thần y khác giúp chữa bệnh cho Mễ Tuyết.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều!”
Khương Hùng cảm ơn.
“Anh Chấn, em có thể trị được bệnh của ông cụ này!”
Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Tiểu Uyển chợt vang lên.
Phùng Tiểu Uyển đã khóc cạn nước mắt, trên mặt lúc này vẫn còn lưu lại vết tích, trông cô ta rất đáng thương.
Thần y Phùng là người thân nhất của cô ta trên thế giới này, vậy nên cô ta mới là người đau buồn nhất khi ông ấy đột ngột qua đời.
“Vậy đợi qua một thời gian nữa phiền em xem bệnh cho ông Khương!”
Dương Chấn nhìn Phùng Tiểu Uyển với vẻ thương xót nói.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu với vẻ mặt kiên cường, cô ta nói: “Lương y như từ mẫu. Ngoài miệng thì ông nội vẫn nói là mình ghét nhất chiến sĩ, nhưng thực ra người mà ông tôn trọng nhất lại chính là những người chiến sĩ!”
“Ông Khương là một người anh hùng đã đổ máu vì đất nước. Nếu ông nội còn sống, chắc chắn ông sẽ chữa bệnh cho ông Khương”.
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, Dương Chấn không khỏi cảm thấy cung kính nể phục.
Khóe mắt Khương Hùng bất chợt hơi ướt, với tư cách là một cựu chiến sĩ của vùng biên giới phía Bắc, đương nhiên lão ta biết những chuyện đã từng xảy ra với thần y Phùng.
Cả con trai và con dâu của lão ta đều đã hi sinh trên chiến trường, năm xưa lão ta rời chiến trường không phải vì ghét chiến sĩ mà vì muốn thoát khỏi nơi đau buồn đó.
Thần y Phùng cũng là một anh hùng, năm đó lão ta đã cứu vô số người bị thương trên chiến trường.
Thật đáng tiếc khi lão ta đã cứu rất nhiều binh lính nhưng lại không cứu được con trai và con dâu của mình.
“Vậy chờ sau khi lo liệu xong tang lễ của thần y Phùng thì chúng ta sẽ chữa bệnh cho ông Khương, được không?”
Dương Chấn hỏi.
Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu, sau đó trở lại trong nhà rồi lại nhanh chóng đi ra.
Cô ta đưa cho Khương Hùng một chai sứ nhỏ màu trắng và nói: “Trong này có ba viên thuốc, tất cả đều được làm khi ông nội vẫn còn sống”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!