“Cậu… Cậu phế võ thuật của tôi?”
Bạch Sát há hốc mồm, ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là chủ của Vương tộc cũng chưa chắc có thể đánh bại ông ta.
Nhưng bây giờ ông ta đã bị phế võ thuật, trong một thời gian ngắn ông ta không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Bây giờ liên hệ với cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long các người, trong vòng mười phút này chuyển mười tỷ tiền bồi thường vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Chấn”.
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Nếu trong vòng mười phút tôi không thấy số tiền này thì tôi không ngại đến tìm điện hạ của các người đâu”.
Dứt lời, Dương Chấn dặn Trịnh Càn Khôn: “Đưa Vương Chiến đến phòng khám Ái Dân!”
“Dạ!”
Nhìn Bạch Sát bị phế võ thuật, đám cao thủ Hoàng tộc họ Long kia đâu dám cản trở nữa?
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Chiến bị đưa đi.
Dương Chấn lại nhìn tài xế đang tuyệt vọng, anh lấy một tấm chi phiếu ra viết vài nét rồi đưa cho tài xế: “Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng xe cậu, đây là tiền bồi thường, cậu xem thử xem có hài lòng không?”
Tài xế đang tuyệt vọng nghe Dương Chấn nói xong thì vui vẻ lại ngay, nhìn trận đấu ban nãy là biết Dương Chấn không phải người bình thường.
Anh ta vội vàng tiến lên nhận chi phiếu, khi thấy một dãy số dài, anh ta ngơ ngác, tay này cầm chi phiếu tay kia chỉ vào số “0” trên đó, lẩm bẩm rằng: “Một, mười, một trăm, một nghìn… Một triệu, mười triệu. Đây là mười triệu hả? Anh cho tôi mười triệu sao?”
Tài xế trợn mắt nhìn Dương Chấn như thể không tin nổi.
Anh ta đã đếm vài lần, cuối cùng mới xác định đây là tấm chi phiếu mười triệu.
Dương Chấn gật đầu: “Sao hả? Không muốn à?”
“Muốn muốn muốn! Tôi muốn!”, tài xế vội nói, mặt đầy kích động.
Ban nãy anh ta còn đau lòng cho chiếc xe yêu dấu đã bị hư, kết quả lại gặp được chuyện may mắn như vậy.
Đây là mười triệu đó, đủ để anh ta mua mấy chục chiếc taxi.
Sở dĩ Dương Chấn cho tài xế mười triệu không phải vì anh đã làm hư xe của anh ta, mà là vì tài xế đã cứu mạng Vương Chiến.
Tính mạng của cao thủ Thần Cảnh không phải là thứ mà mười triệu có thể mua được.
Tài xế vui vẻ nháy nhót rời đi, cao thủ Hoàng tộc họ Long đứng trước cổng tập đoàn Nhạn Chấn, đi cũng không được mà không đi cũng không được. Họ chỉ có thể vội báo những chuyện đã xảy ra cho Long Thiên Vũ.
“Ông nói gì? Các ông đuổi theo VƯơng Chiến đến tập đoàn Nhạn Chấn? Còn đụng trúng Dương Chấn?”
Lúc Long Thiên Vũ nghe được tin này, hắn ta kinh hãi, hét lên giận dữ: “Các ông là heo à? Ai cho các ông đển tập đoàn Nhạn Chấn? Mẹ nó sao các ông không đi chết đi?”
Lúc này Long Thiên Vũ cực kỳ phẫn nộ. Vương Chiến bị hắn ta đuổi đi lại bộc phát sức mạnh Thần Cảnh đã đủ làm hắn ta rầu rồi.
Bây giờ đám cấp dưới ngu xuẩn của hắn ta lại đuổi giết Vương Chiến đến tận tập đoàn Nhạn Chấn, còn gặp Dương Chấn.
Chẳng phải đang tìm đường chết à?
Dương Chấn là cao thủ Thần Cảnh, đừng nói là đám cấp dưới ngu xuẩn của hắn ta, dù là cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng chưa chắc dám đến tập đoàn Nhạn Chấn tìm Dương Chấn nhỉ?
“Điện hạ bớt giận!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Long cắn răng nói: “Dương Chấn nói chỉ cho ngài mười phút. Nếu trong mười phút này không chuyển mười tỷ đến tài khoản của tập đoàn Nhạn Chấn, cậu ta sẽ đích thân đến tìm ngài”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!