“Anh Chấn, anh đừng khen em. Nếu không nhờ anh giúp em thì sợ là bây giờ em còn đang ở thôn Ngô Gia kia kìa, không có cơ hội ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, chân thành nói: “Chỉ cần có thể giúp anh Chấn là em vui rồi!”
Dứt lời, Phùng Tiểu Uyển lại nhìn sang Vương Chiến, ánh mắt khá lo lắng: “Tính mạng thì không sao nhưng sợ là căn cơ võ thuật của ông ta đã bị thương rất nặng, liệu sau này có thể hồi phục hoàn toàn được hay không, chỉ có thể trông chờ vào vận may của ông ta”.
Tất nhiên Dương Chấn cũng cảm nhận được hơi thở võ thuật của Vương Chiến cực kỳ không ổn định, anh cũng thấy hơi áy náy.
Vương Chiến bị như thế này, phần lớn nguyên nhân là vì anh.
Lúc trước ở nhà họ Long ở Yến Đô, nếu anh không ra tay phế đi võ thuật của Vương Chiến thì sao Vương Chiến lại thảm hại như thế này được?
“Tiểu Uyển, thật sự không có cách nào khôi phục nền tảng võ thuật của ông ấy à?”
Mắt Dương Chấn toát lên sự cầu xin.
Thân là cao thủ võ thuật, anh rất rõ với người trong giới võ thuật mà nói, nền tảng võ thuật bị ảnh hưởng nặng sẽ làm người luyện võ sốc đến nhường nào.
Thậm chí với rất nhiều người, họ sẵn sàng đi chết chứ không muốn trở thành một người vô dụng đã mất võ thuật.
Vương Chiến bị cao thủ Hoàng tộc họ Long đuổi lại quyết định chạy đến tập đoàn Nhạn Chấn, hiển nhiên đã dồn hết mọi hy vọng lên người Dương Chấn.
Bởi thế Dương Chấn càng không thể để Vương Chiến mất võ thuật.
Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc hơn, nhìn Dương Chấn với vẻ kiên quyết, cô ta nói: “Anh Chấn, anh yên tâm đi. Em sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ cách làm thế nào để khôi phục lại nền tảng võ thuật”.
“Anh tin em!”
Dương Chấn gật đầu: “Nếu có gì cần anh giúp đỡ thì em phải nói nhé!”
“Anh Chấn, anh giúp em tìm một vài loại thuốc cổ truyền trăm năm được không? Giống như nhân sâm, linh chi, tuyết liên, long diên hương… Tóm lại chỉ cần hơn trăm tuổi là được”.
Phùng Tiểu Uyển chợt nghĩ đến chuyện gì đó nên vội vàng nói.
Dương Chấn trả lời: “Vậy được, em cần thuốc gì cứ lên danh sách cho anh đi, anh sẽ tìm cách gom giúp em”.
“Vậy cảm ơn anh Chấn!”
Mặt Phùng Tiểu Uyển toát lên vẻ kích động.
Thấy Phùng Tiểu Uyển kích động, Dương Chấn hơi khó hiểu, nhịn không được hỏi: “Tiểu Uyển, em cần nhiều loại thuốc hơn trăm tuổi để làm gì vậy?”
Phùng Tiểu Uyển cười bí ẩn: “Tạm thời giữ bí mật, đợi em nghiên cứu thành công rồi sẽ báo tin vui cho anh Chấn!”
“Ha ha, được. Vậy anh đợi em báo tin vui nhé”.
Dương Chấn cười nói.
Anh chỉ tò mò thôi chứ không hề có ý định tìm hiểu xem Phùng Tiểu Uyển cần nhiều loại thuốc trăm năm như vậy để làm gì.
Đúng lúc này, Vương Chiến đang nằm trên giường bệnh chợt ho khan.
“Ông tỉnh rồi!”
Dương Chấn và Phùng Tiểu Uyển vội vàng bước sang.
Mặc dù Vương Chiến tỉnh rồi nhưng trông rất yếu, khi lão ta nhìn thấy Dương Chấn, lão ta biết mình đã được cứu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!