Vương Chiến lại chảy nước mắt, lúc nhìn Dương Chấn, ánh mắt vẫn cảm kích như cũ.
Chỉ là lão ta bị thương quá nặng, không những không ngồi dậy nổi mà còn nói không ra hơi.
“Khoảng thời gian tiếp theo ông cứu yên tâm nằm đây nghỉ ngơi, tôi đã sắp xếp xong hết rồi. Trừ phi đích thân Long Hoàng đến, nếu không, không ai có thể làm ông bị thương”.
Dương Chấn lại nói.
Lúc này tâm trạng của Vương Chiến đã bình tĩnh trở lại, không nhúc nhích và cũng không nói được nhưng thông qua ánh mắt của lão ta, có thể thấy Vương Chiến đang biết ơn Dương Chấn đến nhường nào.
“Tiểu Uyển, sao Vương Chiến lại không nói chuyện được?”
An ủi Vương Chiến xong, sau khi Dương Chấn và Phùng Tiểu Uyển ra ngoài, anh mới lên tiếng hỏi.
Phùng Tiểu Uyển cũng khá khó hiểu, cô ta lắc đầu: “Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng anh Chấn cứ yên tâm đi. Em sẽ cố gắng hết sức tìm cách chữa trị cho Vương Chiến”.
“Ừm!”
Dương Chấn gật đầu, sau khi nói thêm vài câu với Phùng Tiểu Uyển, anh mới rời khỏi phòng khám Ái Dân.
Tập đoàn Nhạn Chấn và phòng khám Ái Dân đều ở Thành Cửu Châu, không xa nhau lắm, chỉ cách nhau một con đường nên Dương Chấn về tập đoàn Nhạn Chấn.
Bây giờ dự án Thành Cửu Châu đã hoàn toàn khởi công, dự án Thành Cửu Châu ở Yến Đô đang đã được xem như hoàn thành, chỉ còn phần phủ xanh cuối cùng.
Sau khi phủ xanh xong, Thành Cửu Châu ở Yến Đô xem như đã hoàn thành, các dự án ở tám châu vực khác cũng đang trong quá trình thi công, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng hai năm.
“Chủ tịch, cậu tìm tôi?”
Trong văn phòng chủ tịch, Lạc Khải gõ cửa bước vào.
Dương Chấn hỏi: “Tôi cần một nhóm các loại dược liệu cổ truyền hơn trăm năm tuổi, ông tìm giúp tôi được không?”
Lạc Khải hơi ngạc nhiên: “Chủ tịch, cậu cần dược liệu cổ truyền làm gì? Chẳng lẽ cậu định đầu tư vào lĩnh vực quân y?”
Dương Chấn cười lắc đầu: “Tiểu Uyển cần”.
Lúc trước Phùng Tiểu Uyển vừa đến tập đoàn Nhạn Chấn, Lạc Khải dẫn cô ta đi chọn vị trí để mở phòng khám nên Lạc Khải còn nhớ rõ Phùng Tiểu Uyển.
“Thì ra là Tiểu Uyển cần!”
Lạc Khải gật đầu, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Vậy thì được, tôi sẽ vận dụng các mối quan hệ tìm cách vơ vét dược liệu cổ truyền trăm năm trên toàn thế giới”.
“Chủ tịch, tìm được bao nhiêu thì tìm đúng không?”
Lạc Khải chợt hỏi.
Dương Chấn gật đầu: “Đúng vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”
Phùng Tiểu Uyển không nói cô ta cần bao nhiêu nhưng nếu đã không nói thì chắc chắn càng nhiều càng tốt.
Lạc Khải nói: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.
Có Lạc Khải ra tay, Dương Chấn rất yên tâm, nói không chừng trong hôm nay thôi là có thể tìm được một vài dược liệu cổ truyền trăm năm.
Quả nhiên trưa hôm đó, phòng khám Ái Dân nhận được một phần dược liệu cổ truyền trăm năm.
“Tốt quá!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!