CHƯƠNG 189: THỜI GIAN HẠNH PHÚC
Giọng nói của anh ta vô cùng quen thuộc, anh ta chính là Quan Tuyết Tùng, người còn có danh xưng khác gọi là cậu tư của Giang Châu, là đứa con thứ ưu tú nhất của thế thệ thứ ba nhà họ Quan.
Quan Tuyết Tùng là người có địa vị trong gia tộc, địa vị của anh ta ở trong gia tộc so với địa vị của các bậc chú bác còn cao hơn, và anh ta là người sớm đã được chọn làm gia chủ người thừa kế của gia tộc.
Cũng chính là nói, chỉ cần Quan Tôn Sắc nhường lại vị trí này vậy thì chỉ có thể là Quan Tuyết Tùng ba mươi tuổi kia mới có thể thừa kế làm gia chủ gia tộc.
Không lâu trước đó, người nhà họ Quan cũng mới nhận mệnh lệnh đề bạt Quan Tuyết Tùng trở thành Giám Đốc Tập Đoàn.
“Cậu Tùng…Cậu…Sao cậu lại đến đây?”
Tào Kiện nhìn thấy Quan Tuyết Tùng, lời nói ra lắp bắp sợ hãi vội vội vàng vàng chạy đến.
Quan Tuyết Tùng nhìn anh ta với vẻ mặt lãnh đạm, quát một câu: “Cút!”
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh ta lập tức đi đến trước mặt Dương Chấn hơi cúi người xuống, nói: “Ngài Dương, thật xin lỗi để ngài phải đợi lâu!”
Đối với sự xuất hiện của Quan Tuyết Tùng, Dương Chấn có hơi bất ngờ bởi vì anh cũng vừa mới gọi điện thoại cho Quan Tôn Sắc, còn chưa nhận được phản hồi thì Quan Tuyết Tùng đã có mặt ở đây.
“Vừa đúng lúc tôi đang đi thị sát công việc thì nhận được điện thoại của ông nội, lập tức đến đây không dám chậm trễ.”
Quan Tuyết Tùng giải thích một câu, sau đó nhìn Tào Kiện bằng ánh mắt sắc lạnh, nhìn Dương Chấn nói: “Cha của cậu ta là trưởng bộ phận một hạng mục của tập đoàn Quan Chính, còn về phần cậu ta và tập đoàn Quan Chính không có nửa phần quan hệ nào.”
Dương Chấn khẽ gật đầu: “Nếu cậu đã đến, vậy thì việc còn lại giao lại cho cậu!”
“Vâng! Ngài Dương đi thong thả!”
Thái độ của Quan Tuyết Tùng hết sức kính cẩn, đưa mắt nhìn Dương Chấn nắm tay Tần Nhã rời đi.
Những người vây xem xung quanh cũng sớm bị dọa cho sợ ngây người.
Mọi người rất nhanh biết được thân phận của Quan Tuyết Tùng, mấu chốt là anh ta còn trẻ như vậy lại chính là người thừa kế tương lai của gia tộc đứng đầu Giang Châu.
Nhưng đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây chính là thái độ của anh ta vừa rồi đối với người đàn ông trông còn trẻ hơn kia kính cẩn như vậy.
Tào Kiện cũng sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Thẳng cho đến lúc này, cậu ta mới ý thức được, bản thân mình thực sự đã đắc tội với người nào rồi.
Ngay cả đến Quan Tuyết Tùng cũng phải tôn kính người đàn ông trẻ kia, há là mình lại có thể đi đắc tội anh ta sao?
…
“Báo cho người của phòng nhân sự biết, ngay lập tức làm thủ tục sa thải Tào Văn Cương!”
Cũng đúng vào lúc này, Tào Kiện đột nhiên nghe thấy giọng nói của Quan Tuyết Tùng.
“BỤP!”
Tào Kiện lập tức quỳ gối xuống đất ôm lấy chân Quan Tuyết Tùng, vẻ mặt hoảng hốt cầu xin: “Cậu Tùng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu đừng sa thải cha tôi, chuyện này không liên quan gì đến ông ấy!”
Vẻ mặt Quan Tuyết Tùng lạnh lùng nói: “Đắc tội nhà họ Quan, còn có đường lui, nhưng nếu đắc tội ngài Dương thì sẽ không có bất kỳ con đường lui nào!”
Nghe vậy, cả người Tào Kiện bại liệt ngã ngửa xuống nền đất.
Mặc dù cha của cậu ta chỉ là trưởng một bộ phận của tập đoàn Quan Chính nhưng bởi vì địa vị của nhà họ Quan ở Giang Châu vì thế mà có rất nhiều người tìm đến cha của cậu ta bàn chuyện, từ đó tích lũy được không ít của cải.
Một khi bị khai trừ, trong nhà cậu ta sẽ mất tất cả, và cậu ta sẽ phải gánh trên lưng một khoản nợ kếch xù và có khi cũng phải gán lại chiếc xe.
Đồng thời có nghĩa, nơi để cho cậu ta dựa dẫm vào, cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ không còn nữa.
Vẻ mặt của tất cả mọi người vây quanh ở đây đều hoảng sợ, nhất là khi nghe thấy lời nói của Quan Tuyết Tùng, ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Lời đó có nghĩa, địa vị của người đàn ông trẻ tuổi kia còn cao hơn cả nhà họ Quan.
Giờ khắc này, Phùng Giai trở nên lo sợ, cô ta tự chính mình đã rõ ràng tìm đến phiền phức lớn đến mức nào, cha của Tào Kiện bởi vì cô ta mà mất đi công việc, Tào Kiện khẳng định sẽ không tha cho cô ta.
“Anh yêu, chồng của cô ta thật sự chỉ là một bảo vệ nhỏ mà thôi, làm sao lại có thể…”
Sau khi nhìn thấy Quan Tuyết Tùng rời đi, sắc mặt Phùng Giai trở nên khẩn trương kéo lấy tay Tào Kiện.
“Bốp!”
Lời cô ta còn chưa nói hết đã bị Tào Kiện tát cho một bạt tai lên mặt.
“Đều là tại cô! Loại đàn bà ti tiện! Nếu như không phải vì cô làm sao tôi có thể đắc tội với ngài Dương? Cha của tôi lại thế nào phải bị sa thải?”
Tào Kiện phẫn nộ ra mặt lớn tiếng rống lên. Giáng cho Phùng Giai một cái tát còn chưa thấy đủ, tiếp sau lại vừa đá vừa đấm khiến cho Phùng Giai kêu hét thảm thiết.
Nếu như là trước đây, đã sớm có người gọi bảo vệ rồi.
Nhưng mà, đôi cẩu nam nữ này vừa rồi đã không ngừng mắng chửi nhục mạ Versace cho nên hiện giờ tất cả mọi người chỉ đứng ở bên ngoài mắt lạnh quan sát.
“Từ nay về sau, giữa cô và tôi không có bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu như cô còn để cho tôi trông thấy cô, tôi sẽ giết chết cô!”
Tào Kiện một phen đẩy Phùng Giai ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Anh yêu! Em thật sự biết sai rồi, cầu xin anh cho em thêm một cơ hội cuối cùng, em sẽ không dám nữa!”
Phùng Giai mau chóng đuổi theo, khóc lóc cầu xin.
“Cút!”
Tào Kiện một cước đạp ngã Phùng Giai xuống đất, nghênh ngang mà đi.
Phùng Giai đầu tóc rối loạn, khắp mặt đều là máu, dẫn đến người vây quanh đến xem càng nhiều vô kể.
“Cút! Đều cút cho tôi!”
Phùng Giai khóc lóc lớn tiếng hét, vội vàng rời đi.
Ở mặt khác, Dương Chấn đang nắm tay Tần Nhã đi dạo ở Plaza Vạn Phong.
Đây là lần thứ hai Dương Chấn nắm tay Tần Nhã, nhưng đối với anh mà nói đây là đầu tiên nắm tay đúng nghĩa.
Lần trước đó là khi đưa Tiếu Tiếu đi nhà trẻ, Tiếu Tiếu kéo lấy tay của hai người nắm lại với nhau.
Nhưng ngày hôm nay, người chủ động nắm tay Tần Nhã là Dương Chấn, Tần Nhã cũng không từ chối.
Chỉ là lúc này, Tần Nhã vẫn còn chưa bình tĩnh lại bởi vì sự kinh ngạc vừa rồi.
Đối với thân thế của Dương Chấn và những chuyện gì đó ở biên giới phía Bắc cô cũng có biết, nhưng cũng chỉ biết Dương Chấn là người rất có năng lực, và chuyện gia tộc Vũ Văn trả lại cho anh Tập đoàn Nhạn Chấn.
Nhưng cô không hề biết, ngay cả người thừa kế tương lai của gia tộc nhà họ Quan đồng thời cũng là gia tộc đứng đầu ở Giang Châu lại đối với Dương Chấn nể nang cung kính như vậy.
Cô cũng biết, gia tộc nhà họ Tô trong bốn tộc ở Giang Châu có gia chủ là Tô Thành Vũ cũng đối với Dương Chấn rất tôn trọng.
Vậy thì có nghĩa, bốn tộc ở Giang Châu đã có đến hai gia tộc lớn đối với Dương Chấn vô cùng khách khí.
Cô đột nhiên nghĩ đến, Giang Châu hiện giờ còn có ai có thể đắc tội với Dương Chấn đây?
Cô đột nhiên lại nghĩ đến nhà họ Tần, nếu như ban đầu Tần lão gia tử thật lòng đối đãi với bản thân mình thì chỉ sợ hiện giờ nhà họ Tần cũng có thể nằm trong tứ đại gia tộc ở Giang Châu ấy chứ?
“Em không muốn hỏi gì sao?”
…
Dương Chấn bỗng dưng hỏi cô.
Tần Nhã cười khổ: “Nếu như anh muốn nói, em tự nhiên sẽ muốn nghe, nếu như anh không muốn nói vậy thì em vì sao phải hỏi?”
Dương Chấn cười cười: “Thật ra, mọi thứ của nhà họ Quan bây giờ đều là của anh.”
Tần Nhã xem thường híp mắt lại: “Nói anh béo, anh còn thổi phồng!”
Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Trên đời này, nói lời thật lòng lại không có người tin.”
Tần Nhã miệng nói không tin nhưng trong lòng hung hăng run rẩy một hồi.
Lẽ nào nói, gia tộc họ Quan thật sự là của anh ấy sao?
Nếu không thì Quan Tuyết Tùng làm sao lại đối với anh ấy cung kính như vậy?
“Dương Chấn, em muốn ăn xúc xích nướng!”
Đợi sau khi hai người đi đến cửa rạp chiếu phim, Tần Nhã đột nhiên đưa tay chỉ vào máy nướng xúc xích bên cạnh.
Dương Chấn ngẩn người một hồi, ngay sau đó chạy đến máy nướng xúc xích.
Rất nhanh, anh cầm một cây xúc xích nướng trở lại.
Tần Nhã mỉm cười cắn một miếng nhỏ.
Trong mắt Dương Chấn tràn đầy cưng chiều.
“Cho anh ăn!”
Tần Nhã ăn vài miếng, bỗng nhiên đưa cây xúc xích đến bên miệng Dương Chấn.
Nhìn vào vị trí mà Tần Nhã vừa mới cắn, Dương Chấn không chút do dự cũng cắn lên một miếng.
Lần đầu tiên anh ăn xúc xích nướng, không ngờ lại cảm thấy món ăn này đúng là món ăn ngon nhất trên đời.
Khiến Dương Chấn kinh ngạc hơn nữa chính là Tần Nhã không ghét bỏ mà nhanh chóng cắn xuống một miếng vào vị trí anh vừa mới ăn.
Cứ như vậy, cây xúc xích nướng kia, vợ chồng hai người họ ngươi một miếng ta một miếng, rất nhanh đã ăn xong.
Trông thấy vẻ mặt Dương Chấn vẫn còn lưu luyến, Tần Nhã cười khúc khích ra tiếng, vừa cười vừa nói: “Thật ngốc!”
Đây nhất định là một buổi tối hạnh phúc, mặc dù thời gian ngắn ngủn chỉ hai giờ đồng hồ nhưng lại khiến vợ chồng hai người họ kéo khoảng cách lại gần hơn.
Ngay sau đó, Tần Yên cùng mọi người tươi cười bước ra từ trong rạp chiếu phim.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!