CHƯƠNG 266: GIỌNG CỦA PHỤ NỮ
“Tôi đã từng khuyên ông ấy, bảo ông ấy đừng làm loại hành vi sai trái đó, nhưng ông ấy không nghe!”
“Còn nói dù sao thì mình cũng bị ung thư, sống không được bao lâu nữa. Không bằng dùng mạng sống của mình để đổi tiền chữa bệnh cho con gái.”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, 1,5 tỷ chồng tôi nhận được đã giao cho bệnh viện lo tiền điều trị cho Linh Linh rồi. Tôi thực sự không có cách nào trả tiền thuốc men cho ba vợ cậu.”
Thái Quyên khóc đến rối tinh rối mù, bà ta tưởng Dương Chấn đến đây để đòi bồi thường tiền thuốc men cho ba vợ anh.
Từ những lời nói của bà ta, Dương Chấn cũng biết được rất nhiều chuyện.
Điều đầu tiên có thể xác định là Linh Linh đúng là mắc bệnh ung thư máu.
Còn Hồ Siêu cũng mắc bệnh ung thư, ông ta không còn sống được bao lâu nữa, có người đưa cho ông ta 1,5 tỷ bảo ông ta tông chết Tần Đại Quang, ông ta vì để chuẩn bị tiền thuốc men cho con gái mình sau này mà làm chuyện này.
Đây quả thực là một câu chuyện rất đau lòng, gia đình Thái Quyên cũng rất nghèo, không cần cố ý đi điều tra cũng biết, từ cách ăn mặc của Thái Quyên và con gái, còn có thân hình ốm yếu của cô bé liền có thể xác định được tất cả những điều này.
Tâm trạng của Dương Chấn vô cùng nặng nề, anh cảm thấy khó chịu giống như bị một tảng đá lớn đè xuống.
Lẽ ra anh phải rất hận Hồ Siêu, vì ông ta lái xe tông Tần Đại Quang, mặc dù ông ta đã chết rồi, nhưng Tần Đại Quang lại bị thương nặng đến mức có thể trở thành người thực vật.
Nhưng sau khi nghe những gì Thái Quyên nói, anh lại không thể hận được.
Hồ Siêu đúng là đã làm chuyện xấu xa, nhưng chỉ dựa vào chuyện này liền phủ nhận ông ta là một người ba tốt?
Không thể!
Nếu không phải đến bước đường cùng thì không ai nỡ lòng làm chuyện như vậy.
Cho dù không có Hồ Siêu thì người muốn giết Tần Đại Quang, cũng sẽ tìm người khác.
Dương Chấn cũng từng trải qua tình cảnh người thân mắc bệnh nan y và cần rất nhiều tiền để chữa trị, anh vay mượn tiền của họ hàng nhưng lại không thấm thía vào đâu.
“Cô à, cô mau đứng dậy đi. Tôi tìm cô không phải là để lấy tiền bồi thường.”
Dương Chấn vội bước tới đỡ Thái Quyên đứng dậy, anh bảo đảm: “Tôi không những không tìm cô lấy tiền thuốc men, mà tôi còn trả toàn bộ chi phí chữa bệnh cho con gái cô!”
Đối với Dương Chấn mà nói thì mấy trăm triệu chỉ là một số tiền nhỏ, thậm chí không bằng tiền tiêu vặt nữa.
Thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều gia đình giống như nhà của Linh Linh, Dương Chấn cũng không thể giúp được hết, nhưng nếu anh gặp được thì anh tự nhiên sẽ không keo kiệt tấm lòng của mình.
Thái Quyên vốn đã tuyệt vọng rồi, sau khi nghe Dương Chấn nói muốn trả hết chi phí điều trị cho con gái thì lập tức ngừng khóc, vẻ mặt đầy kinh ngạc, trong lòng có cảm thấy khó tin: “Cậu nói, sẽ giúp Linh Linh?”
“Cô à, những gì tôi nói đều là thật, cô mau đứng dậy đi. Tôi tìm cô chỉ muốn hỏi cô vài vấn đề, không có ý bắt các người phải chịu trách nhiệm.” Dương Chấn vội nói.
Lúc này Thái Quyên mới chắc chắn mình không nghe nhầm, trên mặt toàn là nước mắt, vội vàng cảm ơn Dương Chấn.
Một lúc lâu sau, tâm trạng bà ta mới ổn định lại.
“Cậu Dương, cậu muốn hỏi tôi cái gì, cậu hỏi đi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết!”
Thái Quyên hai mắt đỏ bừng nhìn Dương Chấn nói, chỉ cần có thể cứu con gái mình thì cho dù có bảo bà đi chết thì bà ta cũng sẵn lòng, huống chi chỉ là hỏi vài câu.
“Lúc trước cô nói có người đưa cho chồng cô 1,5 tỷ bảo ông ta tông chết ba vợ tôi, vậy tôi hỏi cô người này rốt cuộc là ai?” Dương Chấn hỏi.
Thái Quyên lắc đầu xin lỗi: “Cậu Dương, không giấu gì cậu, chuyện này đều do chồng tôi liên hệ với bên kia.”
“Khi ông ấy cầm 1,5 tỷ và nói sẽ trả tiền chữa bệnh cho con gái thì tôi liền bàng hoàng, chết lặng. Tôi tưởng ông ấy đi cướp ngân hàng.”
“Sau đó, dưới sự tra xét của tôi, ông ấy mới nói với tôi rằng có người đưa cho ông ấy 1,5 tỷ và bảo ông ấy tông chết một người.”
“Tôi ngăn không được, ai biết được lúc ông ấy rời đi cũng không bao giờ quay trở lại nữa!”
Nói đến đây, Thái Quyên lại rơi bắt đầu rơi nước mắt.
Dương Chấn có hơi thất vọng, anh cũng chỉ ôm một chút hy vọng mà thôi, vì anh biết loại chuyện này Hồ Siêu nhất định sẽ không nói cho Thái Quyên vì làm như vậy thì sẽ hại vợ và con gái mình.
Chỉ là, Hồ Siêu suy nghĩ quá đơn giản, ông ta tưởng mình cũng chết rồi thì có thể che giấu được mọi chuyện.
Cái người tên Thái Quyên này cũng rất đơn thuần, nếu Dương Chấn thực sự đến bắt bà ta phải chịu trách nhiệm thì dựa trên sự thật mà bà vừa nói khi nảy, Dương Chấn có thể lấy lại 1,5 tỷ dùng để điều trị cho Linh Linh làm tiền bồi thường.
“Cô à, cô thử nghĩ lại xem, trước khi chết chồng cô có gặp người lạ nào không? Có nhận được cuộc gọi lạ nào không? Có nói chuyện với ai trên mạng không?”
Dương Chấn không cam lòng, nhắc nhở.
Nếu có người liên lạc với Hồ Siêu bảo ông ta tông chết Tần Đại Quang thì không ngoại trừ 3 phương thức liên lạc là gặp mặt, gọi điện thoại và lên mạng.
Thái Quyên lắc đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chồng tôi ban ngày làm bốc vác trong nhà kho, ban đêm chạy taxi, về đến nhà thì lăn ra ngủ. Chuyện bên ngoài vào ban ngày, tôi cũng không rõ.”
“Cô có điện thoại của ông ấy không?” Dương Chấn hỏi lại.
Thái Quyên lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Vào ngày ông ấy bị tai nạn, chiếc điện thoại đã bị thiêu rụi cùng với ông ấy luôn rồi!”
Niềm hy vọng cuối cùng của Dương Chấn cũng hoàn toàn vỡ tan.
Vốn tưởng tìm được vợ của Hồ Siêu là có thể tìm ra được chút manh mối, nhưng không ngờ lại không có chút manh mối hữu ích nào.
Nhưng mà nó cũng khẳng định một chuyện là Tần Đại Quang bị tông không phải do tai nạn ngoài ý muốn mà là cố ý giết người.
Điều mà Dương Chấn nghĩ không thông là sao lại có người muốn giết một người lương thiện như Tần Đại Quang được?
Lẽ nào ông ta đã đắc tội với người nào đó?
Nhưng Dương Chấn đã từng cho người điều tra, khoảng thời gian gần đây Tần Đại Quang không đắc tội với bất kỳ ai cả.
Về phần Chu Kim Hảo, Dương Chấn chưa từng nghĩ đến bà ta.
“Xin lỗi, tôi không giúp gì được cả.”
Thái Quyên áy náy nói lời xin lỗi.
Vốn tưởng Dương Chấn tìm bà ta để đòi tiền bồi thường, không ngờ rằng anh không những không làm gì cả mà còn hứa sẽ trả mọi chi phí chữa trị cho Linh Linh.
Bà ta rất biết ơn Dương Chấn, cũng rất muốn giúp Dương Chấn, nhưng bà ta không thể giúp gì được.
Dương Chấn lắc đầu đưa danh thiếp cho bà ta: “Cô à, đây là số điện thoại của tôi. Nếu cô nghĩ ra bất kì manh mối nào, hãy liên hệ với tôi nhé!”
Thái Quyên vội vàng gật đầu: “Cậu Dương yên tâm đi, cho dù tôi không nghĩ ra được gì thì tôi cũng sẽ tìm cách hỏi bạn bè của Hồ Siêu xem gần đây ông ấy có liên lạc với ai không.”
“Cảm ơn cô!”
Dương Chấn cảm kích nói, sau đó nhìn Quan Tôn Sắc: “Về chuyện điều trị của Linh Linh ông đích thân phụ trách nhé, giúp bà ấy liên hệ với bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, điều trị càng sớm càng tốt!”
Quan Tôn Sắc vội nói: “Vâng, anh Dương!”
“Cô à, cô để lại thông tin liên lạc cho ông ấy, ông ấy sẽ giúp cô sắp xếp việc điều trị cho Linh Linh.”
Dương Chấn nói với Thái Quyên.
Thái Quyên vô cùng cảm kích, bà ta muốn quỳ xuống nhưng Dương Chấn đã nhanh chóng ngăn bà ta lại.
Trên đường trở về, Dương Chấn có vẻ hơi thất vọng.
Anh không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là ai muốn giết Tần Đại Quang?
“Anh Dương, có một chuyện, tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết!”
Quan Tôn Sắc do dự một hồi, sau đó đột nhiên lên tiếng.
Dương Chấn nhướng mày: “Tôi đã từng nói rồi, có tin tức gì liên quan đến chuyện này thì phải nói cho tôi biết ngay!”
Quan Tôn Sắc vội nói: “Người của tôi đã điều tra được cô gái Đặng Mỹ Linh nhà họ Đặng đã đến căn chung cư mà ba vợ anh thuê vào ngày ba vợ anh gặp tai nạn.”
“Đặng Mỹ Linh!”
Dương Chấn vô cùng ngạc nhiên.
Mãi đến giờ phút này, anh mới đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ này.
Nhưng mà, người phụ nữ này không có động cơ giết Tần Đại Quang.
Ngoài Đặng Mỹ Linh, Dương Chấn còn nghĩ đến Chu Kim Hảo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!