Mà Liễu Cường là võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, muốn dễ dàng xử lý Dương Chấn, e là không đơn giản.
“Thiệu Nham, bản thân cậu là phế vật, thật sự nghĩ tôi cũng phế vật giống như cậu à?”
Liễu Cường khinh thường liếc nhìn Thiệu Nham, cười lạnh nói: “Một con kiến tới từ giới thế tục mà thôi, tôi giết cậu ta dễ như giết chó!”
Nói xong, anh ta mặt đầy kiêu ngạo nhìn sang Dương Chấn, nói: “Oắt con, cậu dám ở địa bàn của Thiên Hải Tông ra tay đánh bị thương người, đó là tội chết.”
“Ngũ sư huynh kêu cậu tự vẫn, đó là đang cho cậu cơ hội, nếu bản thân cậu không trân trọng cơ hội được toàn thây, tôi đích thân lấy đi tính mạng của cậu! Sau đó để Thiệu Nham xé xác cậu thành vạn mảnh!”
Trong ánh mắt của anh ta tràn ngập sự tàn độc.
Trong mắt Dương Chấn xẹt qua một tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh!”
“Oắt con, cậu tìm chết!”
Liễu Cường tức giận quát một tiếng, chân khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, lao về phía Dương Chấn.
Dương Chấn vẫn đứng tại chỗ, không cử động, căn bản không để đối phương vào trong mắt.
Võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ cỏn con mà thôi, anh ngay cả võ giả có thực lực tương đương với Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong cũng từng giết, huống chi là Liễu Cường.
“Ha ha, tên này đã bị dọa ngu rồi, sau khi một kích này của Liễu sư huynh hạ xuống, tên này e là sẽ bị chết tại chỗ!”
“Dù sao là con kiến tới từ giới thế tục, căn bản chưa từng thấy được bao nhiêu võ giả, tự cho rằng có chút thực lực thì ở cổ võ trung giới có thể là thiên tài võ đạo sao?” “Thiệu sư đệ, đệ quá yếu rồi, dù sao bị một con khỉ tới từ giới thế tục như này phế bỏ đan điền, thật sự là làm mất mặt sư phụ”
Các võ giả lũ lượt mở miệng nói.
Sắc mặt của Thiệu Nham cực kỳ khó coi.
Hà Đông Thành thấy dáng vẻ bất động của Dương Chấn thì cười khinh thường, nói với Thiệu Nham: “Thiệu sư đệ, chỉ là một con kiến như vậy, đệ bắt chúng ta hưng sư động chúng tới đây, rất không nên nha.”
Thiệu Nham cúi đầu nói: “Ngũ sư huynh, xin lỗi...
Lời của anh ta vừa dứt, dị biến xảy ra!
"Bup!"
Ở trong ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, Liễu Cường một quyền đấm vào lồng ngực của Dương Chấn.
Tuy nhiên Dương Chấn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Chuyện này sao có thể?”
Liễu Cường cũng ngây người tại chỗ, gương mặt sững sờ.
Dương Chấn cười khinh thường, mở miệng nói: “Giống như đàn bà, anh chưa ăn cơm à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!