Nhất thời, các đệ tử của Thiên Hải Tông vô cùng tự tin, đều cho rằng chỉ cần mình cẩn thận thì có thể dễ dàng giết được Dương Chấn.
Trong mắt Hà Đông Thành xẹt qua tia đắc ý khi âm mưu thành công, nheo mắt nhìn Dương Chấn.
“Hà sư huynh, đệ đích thân ra tay, phế tên oắt này trước.”
Một đệ tử của Thiên Hải Tông bỗng mở miệng nói, sau đó muốn ra tay.
Mắt thấy đệ tử này muốn lao lên, Hà Đông Thành vội vàng nói: “Tuy thực lực của tên này không mạnh, nhưng có rất nhiều chiêu bẩn, đối phó loại người bỉ ổi như này, không cần thiết nói lý với cậu ta.”
“Hà sư huynh, ý của huynh là?”
Đệ tử đó mặt mày nghi hoặc nhìn sang Hà Đông Thành.
Hà Đông Thành nói: “Tên này dám hành hung ở Thiên Hải Tông, tội đáng muôn chết, các người cùng ra tay”
Nghe thấy lời của Hà Đông Thành, Lưu Khánh ở một bên suýt nữa muốn chửi người, có điều nhìn dáng vẻ thản nhiên của Dương Chấn, ông ta lại áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Cho dù những người này liên thủ, cũng không thể là đối thủ của Dương Chấn, đối với điểm này, Lưu Khánh vẫn rất tự tin.
Mà đệ tử đó sau khi nghe thấy lời của Hà Đông Thành, vẻ mặt cảm động, trong lòng thầm nói: “Hà sư huynh đối xử với mình thật tốt, sợ mình trúng chiêu bẩn của tên đó."
Nhất thời, ánh mắt anh ta nhìn sang Hà Đông Thành cũng khác, dường như tràn ngập ám muội.
Hà Đông Thành cũng chú ý tới ánh mắt của đối phương, toàn thân không khỏi run lên, phân phó các đệ tử của Thiên Hải Tông ở bên cạnh: “Các người cùng ra tay, phế đi tứ chi của tên này trước!”
“Rõ!”
Nhất thời, mười mấy võ giả của Thiên Hải Tông bao vây lấy Dương Chấn, ai cũng có vẻ mặt sát ý.
Trong lòng Dương Chấn không hề kiêng kỵ, chỉ có một trận bi thương.
Anh vốn tưởng anh chủ động tới Thiên Hải Tông bái kiến thì sẽ có được sự coi trọng của Thiên Hải Tông, lại không ngờ, không chỉ không có được sự coi trọng, ngược lại bị đóng cửa không tiếp.
Hiện nay ngay cả những đệ tử của Thiên Hải Tông này cũng muốn tìm anh gây rắc rối.
Bởi vì anh tới từ giới thế tục, ở trong mắt những võ giả kiêu ngạo của trung giới cổ võ này, anh không thể có thực lực mạnh như vậy, cho dù bọn họ thấy tận mắt, anh một kích đánh ngất Liễu Cường, một kích đánh bay Hà Đông Thành, ngược lại cho rằng anh dùng chiêu bẩn.
Nhìn mười mấy võ giả của Thiên Hải Tông vây anh lại, trong mắt Dương Chấn xẹt qua một tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật không bằng rác rưởi, nếu các người muốn phế tứ chi của tôi, vậy thì chuẩn bị sẵn tâm lý bị tôi phế đi tứ chi.”
Vừa dứt lời, một cỗ khí thế mạnh mẽ bạo phát từ trên người anh.
Mười mấy võ giả của Thiên Hải Tông, sau khi nghe thấy lời của Dương Chấn thì cũng rất tức giận.
“Oắt con, cậu tìm chết, tới lúc này rồi, vậy mà còn dám khiêu khích chúng tôi, hôm nay để chúng tôi dạy dỗ cậu quy tắc ở trung giới cổ võ.”
Một đệ tử của Thiên Hải Tông cầm đầu lại gầm lên một tiếng, lao về phía Dương Chấn trước tiên.
Vào khoảnh khắc anh ta động, những võ giả khác của Thiên Hải Tông cũng lũ lượt bạo phát toàn lực, lao về phía Dương Chấn.
Ở trong mắt bọn họ, Dương Chấn và người chết không có khác biệt, nếu không phải Hà Đông Thành nói muốn phế đi tứ chi của Dương Chấn trước, bọn họ thậm chí muốn giết Dương Chấn ngay bây giờ.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng của Hà Đông Thành nhếch lên nụ cười tà ác, đấu với tôi, cậu cũng xứng?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!