Nhị trưởng lão tức giận quát một tiếng, lạnh lùng nói: “Tên này dám làm lung lay đạo tâm của đệ tử Thiên Hải Tông, đáng phải chết. Cậu là đồ đệ yêu quý của tông chủ, không những không ngăn cản, ngược lại vì tên oắt này ở trước mặt mọi người cãi lại trưởng bối tông môn, cậu có biết tội không?”
ở
Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Vạch lá tìm sâu ư?”
Nói xong, anh ta không thèm để ý tới nhị trưởng lão, mà đi tới trước mặt Dương Chấn, lấy ra một viên đan dược, đưa cho Dương Chấn, nói: “Cậu Dương, đây là một viên Trường Thanh Đan, sau khi sử dụng, có thể khiến thương thế của cậu nhanh chóng khôi phục.
Lời này vừa dứt, mỗi người ở đó đều có vẻ mặt sững sờ.
“Mạc Thanh Tu, cậu điên rồi sao? Đây là đan dược ngũ giai cao cấp mà tông chủ ban thưởng cho cậu, có thể cứu cậu một mạng vào thời khắc mấu chốt, cậu vậy mà muốn tặng cho một người ngoài?”
Nhị trưởng lão lập tức phẫn nộ gầm lên.
“Cái gì? Đây lại là đan dược ngũ giai cao cấp mà tông chủ ban thưởng, Mạc Thanh Tu là bị điên rồi sao? Viên đan dược này, đặt ở hội đấu giá cũng có thể bán với cái giá trên trời, anh ta vậy mà cho một người ngoài?”
“Nghe nói, Trường Thanh Đan có hiệu quả khởi tử hồi sinh đối với võ giả Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, Mạc Thanh Tu vốn là võ giả Thiên Cảnh Ngũ Phẩm sơ kỳ, đối với anh ta mà nói, viên đan dược rất quý giá.”
“Mạc Thanh Tu tặng viên đan dược này cho một người ngoài, đồng nghĩa là anh ta từ bỏ một mạng của mình”
Nhất thời, các đệ tử của Thiên Hải Tông đều ngây ra.
Tuy nhiên Mạc Thanh Tu lại có vẻ mặt bình tĩnh, khi nhìn sang Dương Chấn, trong mắt chỉ có sự lo lắng nồng đậm.
Lưu Khánh cũng có vẻ mặt rất kinh ngạc, ông ta không ngờ, Mạc Thanh Tu chỉ có duyên gặp một lần với Dương Chấn, vậy mà lần đầu tiên gặp mặt lại chịu tặng đan
dược quý giá như này.
Trên gương mặt nhỏ đầy tinh tế của Mạc Thanh Trúc cũng đầy úp sự kinh ngạc, là em gái của Mạc Thanh Tu, cô ta đương nhiên biết rõ viên đan dược này đối với Mạc Thanh Tu mà nói, quan trọng cỡ nào.
Có một lần, Mạc Thanh Tu bị trọng thương, trong thời khắc sinh tử, anh cũng không sử dụng viên Trường Thanh Đan này, hôm nay lại cam tâm tình nguyện tặng tiên đan dược này cho một người ngoài.
Do đó có thể thấy, trọng lượng của Dương Chấn ở trong lòng Mạc Thanh Tu lớn cỡ nào.
Dương Chấn đương nhiên cũng từ trong lời nói của người khác biết được sự quý giá của viên đan dược này, trong lòng có hơi ngạc nhiên, đồng thời có chút cảm động.
Anh luôn cho rằng, người của giới cổ võ đều là động vật máu lạnh, không ngờ còn có võ giả lòng dạ nghĩa hiệp như Mạc Thanh Tu.
“Anh Mạc, viên đan dược này quá quý giá, thứ lỗi cho tôi không thể nhận, có điều tâm ý tôi nhận.”
Dương Chấn không nhận lấy Trường Thanh Đan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chút thương thế này, không lấy mạng tôi được.
Anh không phải tự đại, mà là quả thật là vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!