Vào lúc Võ Xương và Ngô Hùng Bá đang chiến đấu kịch liệt, khí tức trên người Tiêu Thanh Vân cũng càng lúc càng yếu, gần như sắp biến mất.
Mà truyền thừa của Trấn Ma Kinh cuối cùng cũng kết thúc.
“Tiền bối!”
Khoảnh khắc mà Dương Chấn có thể cử động, dưới chân khẽ động, đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Vân, hai mắt đỏ ngầu nhìn đối phương, nói: “Tiền bối, ngài sao rồi?”
Tiêu Thanh Vân của lúc này cả người không còn tí khí tức võ đạo nào, giống như một người bình thường.
Không chỉ như vậy, cả người ông ta giống như già đi hai mươi tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi.
Ông ta khẽ lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Chấn, nói: “Chỉ là phế đi một thân tu vi, tạm thời không chết được, yên tâm đi
Nghe thấy lời của Tiêu Thanh Vân, trong lòng Dương Chấn vô cùng khó chịu, anh nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Vân, hỏi: “Tại sao ngài lại giúp
tôi?”
Khóe miệng Tiêu Thanh Vân nở nụ cười ôn hòa, mở miệng: “Bởi vì chỉ có cậu mới có thể cứu được thế giới này.”
Trong ánh mắt của ông ta còn có vài phần mong chờ, dường như mong chờ Dương Chấn có thể đi xa hơn.
“Cứu thế giới này ư?"
Dương Chấn mặt mày mù mịt.
Lúc đầu, Khương giới chủ của trung giới cổ võ hình như cũng nói lời tương tự.
Chỉ là nếu thế giới này thật sự cần cứu rỗi, dựa vào anh, có thể cứu được không?
Phải biết, trước lúc này, Tiêu Thanh Vân đã thể hiện thực lực tương đương Thiên Cảnh Thất Phẩm.
Mà anh của bây giờ, cho dù vô địch trong cùng độ tuổi nhưng suy cho cùng chỉ có tu vi Kết Đan kỳ, nhiều nhất tương đương với cường giả nửa bước Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ.
Không bước vào Nguyên Anh, sức chiến đấu của anh mãi mãi cũng không thể đạt tới mức độ Thiên Cảnh Thất Phẩm.
Khi Dương Chấn còn muốn hỏi tiếp, Tiêu Thanh Vân đã ngất đi.
Anh đặt Tiêu Thanh Vân sang một bên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!