Ở trong lòng anh ta, Dương Chấn đã trở thành thần tượng của anh ta, anh ta tin Dương Chấn sẽ làm lớn chuyện ở trung giới cổ võ, tuyệt đối không thể chết dễ dàng như thế.
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất, sư phụ Tiêu Thanh Vân của anh ta không tiếc phế bỏ một thân tu vi cũng muốn truyền thụ Trấn Ma
Kinh cho Dương Chấn.
Lúc này, Thân Nguyên bởi vì những lời nói đó của Mạc Thanh Tu mà nổi giận: “To gan! Phản đồ của Thiên Hải Tông như cậu lại nhận giặc làm cha, cậu có xứng với liệt tổ liệt tông của Thiên Hải Tông không?”
Dưới chân Mạc Thanh Tu nổi gió, vung trường kiếm trong tay, lao thẳng về phía Thân Nguyên: “Có xứng hay không không cần ông nhọc lòng, xem kiếm!”
Thân Nguyên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Muốn chết!”
Lúc này, tu vi của Dương Chấn cũng gần như tăng tới đỉnh phong.
Bóng dáng của anh nhanh như tia điện, ngay lập tức lao tới trước mặt Mạc Thanh Tu, trong lúc đó còn thuận tay bẻ gãy cổ của mấy võ giả.
Dương Chấn rất rõ, Mạc Thanh Tu căn bản không phải đối thủ của Thân Nguyên, vì thế đã tranh trước một bước.
Ngô Hùng Bá ở một bên cũng không nhàn rỗi, tiếp tục đại chiến, trong Hợp Hoan Tông liên tiếp bạo phát tiếng nổ do linh khí va chạm với nhau, mặt đất bị đánh thành vô số mảnh đá vụn bắn tung tóe.
Mạc Thanh Tu dùng thuật truyền âm chỉ có Dương Chấn có thể nghe thấy, nói: “Anh Dương, tôi tới muộn một bước, những trưởng lão và cường giả của tông môn đều không nguyện ý đi theo tôi, thật sự xin lỗi!”
Đối với sự xuất hiện của anh ta, Dương Chấn rất cảm động, dù sao đối phương không có nghĩa vụ buộc phải giúp anh.
Dương Chấn đáp lại đầy chân thành: “Không cần tự trách, tôi đã rất cảm ơn anh rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!