Sát ý trong mắt Dương Chấn cuồn cuộn: “Cọ xát ư? Ông nghĩ tôi là kẻ ngu à? Cường giả của trung giới cổ võ các người thật không có cốt khí, người cầu xin trước đó là Võ Xương – tông chủ của Thiên Hải Tông, có điều ông ta đã chết rồi, bây giờ tới lượt ông rồi!”
Vừa dứt lời, anh giơ tay chuẩn bị giải quyết Thân Nguyên.
Tuy nhiên, mặt mày Thân Nguyên đột nhiên dữ tợn nói: “Nếu cậu giết tôi, tôi bảo đảm cậu không thể gặp được vợ con của cậu nữa!”
Thân Nguyên thấy mềm với Dương Chấn không được, vì vậy trực tiếp đổi sang cứng, ông ta tiếp tục nói: “Vợ con của cậu bị tôi dùng trận pháp nhốt lại, cả trung giới cổ võ cũng chỉ có tôi có thể mở ra, nếu tôi chết, các người ngay cả tung tích của bọn họ cũng không tìm được.
Dương Chấn lập tức nhíu chặt mày, sát ý trong mắt càng đậm sâu, anh ghét nhất có người dùng người nhà ra uy hiếp anh.
Lần này, anh không chém một kiếm xuống, mà cùng lúc thu lại Thiên Tử Kiếm và Thần Vương Kiếm.
Mọi người nghi hoặc, lẽ nào Dương Chấn thật sự bị uy hiếp rồi, định tha cho Thân Nguyên một mạng sao?
Thân Nguyên cũng lập tức thở phào.
Vào lúc này, lòng bàn tay Dương Chấn truyền ra một đạo linh khí vô cùng bá khí, bỗng nhiên một chưởng đập vào lồng ngực của Thân Nguyên.
Lúc đầu, anh trước đó cảm giác trên người Thân Nguyên có cái gì đó kỳ lạ, dù sao ngay cả Thiên Tử Kiếm cũng không thể chém được, vậy nên anh quyết định tự ra tay, xem nhục thân của ông ta tại sao lại mạnh như thế, thậm chí có thể so bì với tiên thiên đạo thể.
Thân Nguyên biến sắc, hoảng hốt vận chuyển tất cả linh khí vào cánh tay còn lại để ngăn cản.
“Oành!”
Nhưng cho dù như thế, vẫn không thể ngăn cản công kích của Dương Chấn, ngay cả cánh tay này cũng bị lập tức đánh gãy.
Trong mắt ông ta tràn ngập sự oán hận đối với Dương Chấn.
Dương Chấn thấy không thể một chưởng đập chết Thân Nguyên thì cảm thấy càng thêm kinh ngạc: “Hửm? Nhục thân của ông ta vậy mà không nổ tung ư?”
Điều khiến Dương Chấn cảm thấy bất ngờ nhất là sau khi vỗ một chưởng, lại từ trên người Thân Nguyên cảm nhận được một cỗ lực thôn phệ, hút hết lực đạo mà anh bạo phát.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, giống như đập một cái vào bông, cho dù bạo phát lực đạo rất mạnh, nhưng lực xung kích gây ra cho đối phương lại rất nhỏ, đây cũng là nguyên nhân không thể một chưởng đập chết Thân Nguyên.
“Nếu một chưởng không chết, vậy tôi đánh thêm mấy quyền, không tin ông còn có thể chống đỡ!”
Vừa dứt lời, Dương Chấn lần nữa đập mạnh vào lồng ngực của Thân Nguyên, kết quả liên tục năm sáu chưởng cũng không thể đập nát cơ thể của Thân Nguyên.
Thân Nguyên do mất đi hai cánh tay, cũng không thể ngăn chặn, nhưng nhục thân vẫn hoàn hảo.
Một màn này khiến các võ giả khác ở xung quanh cũng cảm thấy rất bất ngờ, lũ lượt bàn luận: “Tại sao nhục thân của Thân tông chủ lại chịu đánh giỏi như vậy?”
“Với lực đạo ẩn chứa trong chưởng của thanh niên giới thế tục, cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị đập tan dễ dàng, tại sao không thể đập tan nhục thân của Thân tông chủ chứ?”
“Muốn giết Thân tông chủ, quả nhiên không phải một chuyện đơn giản.
Vào lúc này, miệng Thân Nguyên rỉ ra máu, rít lên với Dương Chấn: “Tuy cậu phế đi hai tay của tôi nhưng cậu căn bản không giết được tôi, nhục thân của tôi sớm đã tu luyện tới cảnh giới kiên cố không thể phá, cả trung giới cổ võ, cũng không ai có thể phá hỏng nhục thân của tôi được, cậu đừng phí sức nữa, mau thả tôi rời đi..”
Dương Chấn phát hiện tuy nhục thân của Thân Nguyên không thể đánh tan nhưng sau vài chưởng mãnh liệt liên tiếp, khí tức của Thân Nguyên đã càng lúc càng yếu, điều đó chứng tỏ nhục thân của Thân Nguyên căn bản không đạt tới cảnh giới đánh không chết như ông ta nói.
Dương Chấn giơ tay lên lần nữa, cười lạnh nói: “Vậy một chưởng tiếp theo của tôi, nếu đánh vào đầu của ông thì sao? Ông cảm thấy ông liệu có bị đập chết không?”
Nghe vậy, Thân Nguyên bị dọa tâm thần run rẩy.
Vào lúc này, ông ta lập tức tỉnh táo lại, tập trung tất cả lực lượng vào hai chân, đứng dậy ro giò chạy.
Dù sao giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, tuy hai tay bị phế, nhưng chỉ cần giữ được tính mạng, ông ta vẫn còn cơ hội tìm Dương Chấn trả thù.
Dương Chấn khinh thường nói: “Muốn chạy sao?”
Sau đó, anh chém một kiếm.
"Bup!"
Thân Nguyên chạy trốn như thỏ trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất, hai chân rời khỏi cơ thể.
Ngay lập tức, Thân Nguyên vốn đã mất đi hai tay, lúc này cũng mất đi hai chân.
Thân Nguyên biến thành gậy người(chặt đi tay chân), hóa bi phẫn thành phẫn nộ, hét lên: “Dương Chấn, cậu sẽ hối hận, tôi thề cậu nhất định sẽ hối hận, sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay xé xác cậu và tất cả người thân của cậu...”
Nhìn thấy một màn này, các võ giả đều cảm thấy sững sờ trước sức sống ngoan cường của Thân Nguyên, đồng thời cũng có một số võ giả của Hợp Hoan Tông, nhìn thấy cũng không rõ có cảm giác gì, nhưng vì để bảo vệ tính mạng, căn bản không ai dám lên cứu viện.
Dương Chấn cất bước đi tới trước mặt Thân Nguyên, nhìn từ trên cao xuống Thân Nguyên, trong mắt không có sự thương xót, anh thật sự không hiểu, tại sao Thân Nguyên vào lúc này vẫn cứng mềm như thế, ông ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin đó?
Sau đó, anh từ từ nhấc chân lên.
Khi mọi người tưởng rằng Dương Chấn sẽ một cước giẫm nổ đầu của Thân Nguyên, Dương Chấn lại dùng chân tràn ngập linh khí giẫm mạnh lên lồng ngực của Thân Nguyên, anh không tin dùng hết sức không phá được nhục thân của Thân Nguyên.
"Bup! Bup! Bup..."
Giẫm liên tục mười mấy cái, máu trong miệng Thân Nguyên cũng từ rỉ ra một chút như trước đó biến thành phun ra ào ào.
Dương Chấn cảm nhận được, mỗi lần giẫm xuống, kinh mạch và xương cốt trong cơ thể Thân Nguyên đã hoàn toàn vỡ nát.
"Bup!"
Sau khi dùng lực giẫm một cước, đầu của Thân Nguyên nghẹo qua một bên, tiếng mắng chửi trong miệng dừng hẳn, Thân Nguyên – một cường giả của trung giới cổ võ đã chết.
Nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của Thân Nguyên, toàn trường im lặng, một số võ giả có tu tu thấp muốn chạy, nhưng hai chân mềm nhũn căn bản không dám cử động.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Dương Chấn, xem anh tiếp theo chuẩn bị ra tay với ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!