Đúng lúc này lại có người gọi tới.
Lúc Dương Chấn nhìn thấy số gọi tới liền mừng rỡ: “Sao mình lại quên mất Tiền Bưu được nhỉ?”
Tiền Bưu vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tần Nhã. Bây giờ cô bị bắt đi, sao ông ta lại không biết được?
Anh vội vàng nghe máy: “Cậu Chấn, tôi liên tục đuổi theo vợ cậu, không rảnh báo lại cho cậu, bây giờ mới có thời gian”.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Để tôi gửi định vị cho cậu”.
Chưa đầy mười giây sau khi Tiền Bưu cúp máy, Dương Chấn đã nhận được định vị.
Vị trí này khác với địa chỉ của Tiết Nguyên Cát mà Tiết Nguyên Bá cung cấp cho anh.
Chứng tỏ hoặc là Tiết Nguyên Bá cho anh địa chỉ sai, hoặc là Tiết Nguyên Cát chỉ cho người giấu Tần Nhã đi.
Dù thế nào, anh cũng phải lập tức cứu được cô ra mới có thể yên tâm.
Anh điên cuồng lao xe trên đường. Hai mươi phút sau xe đỗ lại trước một nhà kho xếp đầy container..
Đây là ở ngoại ô phía Bắc, rất gần nghĩa địa công cộng, bốn bề hoang vu hẻo lánh.
Nhìn quanh chỉ thấy toàn thùng đựng hàng, đúng là một nơi giấu người tốt.
“Khó trách chỉ cho mình một đêm suy nghĩ. Chỗ này có lẽ phải tới mấy trăm nghìn container, nếu phải đi tìm từng cái e là cũng phải tìm tới sáng mai”.
Dương Chấn nhìn đống container xếp la liệt, ánh mắt rét lạnh.
“Cậu Chấn!”
Đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi không bảo vệ được cô ấy”.
Dương Chấn hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Tiền Bưu lắc đầu, trầm giọng nói: “Người bắt cô ấy đi tên là Quỷ Kiến Sầu, thực lực cực mạnh, tôi không đánh lại được”.
“Khi biết mình không phải đối thủ của đối phương, tôi lập tức lựa chọn đi theo, sợ bị lộ nên không dám đến quá gần, chỉ biết vợ cậu bị đưa tới đây”.
Dương Chấn nhíu mày. Đến cả Tiền Bưu cũng không đánh lại dược chứng tỏ thực lực của đối phương rất khủng bố.
Tần Nhã hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Vừa rồi Tiết Nguyên Cát cũng đã nói chỉ cho anh một buổi tối để suy nghĩ, còn cảnh cáo anh không được giở trò.
Chính là không được phái người đi tìm Tần Nhã.
“Bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể ngồi chờ chết được”.
Tiền Bưu cắn răng nói: “Hay là tôi gọi người đến tìm?”
“Không được!”
Dương Chấn lập tức ngăn lại: “Động tĩnh quá lớn sẽ khiến Tâm gặp nguy hiểm. Hai chúng ta chia nhau ra tìm đi”.
“Hai chúng ta đi tìm?”
Tiền Bưu kinh ngạc nói: “Ở đây ít nhất phải có một trăm nghìn container đấy. Coi như kiểm tra mỗi cái mất 5 giây, hai chúng ta cùng tìm thì 5 giây hai cái. Tìm hết một trăm nghìn cái cũng phải mất mười ba mười bốn tiếng”.
Dương Chấn híp mắt lại: “Hôm nay ông nói hơi nhiều đấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!