“Nhưng tại sao các người không chịu tha cho tôi? Cứ phải ép buộc tôi?”
Dương Chấn đột nhiên cất bước về phía Tiết Nguyên Cát, vừa đi vừa nói: “Dù sao Yến Đô cũng không phải là quê hương của tôi, các người muốn tranh thế nào cũng được. Tại sao các nhà người cứ phải kéo tôi vào?”
“Bây giờ còn bắt tôi làm chó cho các người? Từ bao giờ con cháu của Tiết Vương lại trở nên ngang ngược như vậy?”
Thấy Dương Chấn tới gần,Tiết Nguyên Cát lập tức hốt hoảng, cắn răng nói: “Cậu mau đứng lại cho tôi!”
Nhưng Dương Chấn chẳng hề nghe lời ông ta nói, vừa bế Tần Nhã vừa cất bước đi tới.
Hơn trăm cao thủ nhà họ Tiết đều khiếp sợ, không ngừng lùi lại về phía sau.
Mã Siêu nhếch miệng cười trào phúng: “Một Vương tử của nhà họ Tiết mà tưởng mình cao sang lắm”.
Đúng lúc này, Dương Chấn đang ôm Tần Nhã đột nhiên biến mất.
“Bịch! Bịch!”
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ vốn đang che chắn trước người Tiết Nguyên Cát đột nhiên bay ngược ra ngoài, phun máu ngất xỉu.
Tất cả mọi người hoảng sợ thấy Dương Chấn vừa mới cách xa Tiết Nguyên Cát mười mấy mét giờ đây đã đứng trước mặt ông ta.
Hai gã vệ sĩ kia đã bị anh đánh bay.
Tiết Nguyên Cát trợn mắt khó tin.
Ông ta từng điều tra về Dương Chấn, biết anh rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là miêu tả trên giấy, chưa được tận mắt chứng kiến.
Lúc này ông ta mới ý thức được mình chọc phải người kinh khủng đến mức nào.
Quan trọng là Dương Chấn vẫn đang bế một người phụ nữ.
Ông ta bắt cóc Tần Nhã giấu ở chỗ của Tiết Nguyên Bá để dụ Dương Chấn tới, đồng thời cũng cho rằng Tần Nhã sẽ trở thành gánh nặng cho Dương Chấn.
Dù Dương Chấn có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị Tần Nhã đang hôn mê làm vướng víu, không thể gây ra uy hiếp lớn.
Nhưng kết quả khiến ông ta phải thất vọng. Hai gã vệ sĩ ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không thể chịu nổi một đòn của Dương Chấn.
Đây còn là trong lúc Dương Chấn đang phải bế Tần Nhã. Nếu không Dương Chấn sẽ còn khủng bố cỡ nào?
“Cậu muốn làm gì?”
Dương Chấn bế Tần Nhã đứng trước mặt khiến Tiết Nguyên Cát không dám nhúc nhích, thấp thỏm dò hỏi.
“Không phải tôi muốn làm gì, mà là Nhị vương tử ông muốn làm gì?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Ông bày ra nhiều cạm bẫy như vậy, còn muốn đổ cái chết của Tiết Nguyên Bá lên đầu tôi, vợ tôi cũng bị ông bắt cóc. Ông còn dám hỏi tôi muốn làm gì sao?”
Tiết Nguyên Cát nghiến răng nói: “Cậu phải biết tôi không có ác ý, chỉ là coi trọng năng lực của cậu nên mới muốn cậu giúp tôi kiểm soát Yến Đô”.
“Hơn nữa, tuy vợ cậu bị tôi lợi dụng nhưng tôi không hề làm gì cô ta. Nếu không sao cô ta có thể còn nguyên vẹn được cậu bế đi như vậy?”
Dương Chấn cúi đầu nhìn người con gái đang hôn mê trong ngực mình, bỗng giơ tay vuốt tóc cô.
“Anh chỉ muốn lặng lẽ ở bên em và con gái, sau đó phát triển tập đoàn Nhạn Chấn mẹ để lại cho anh trở thành công ty lớn mạnh nhất thế giới”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!