Tiêu Chỉ Tinh vừa dứt lời, không đợi khách hàng đồng ý đã nói với Mễ Tuyết: “Cô đưa chìa khóa của căn biệt thự vườn này cho tôi đi. Bây giờ tôi phải đưa vợ chồng anh Vương đi xem”.
Sắc mặt Mễ Tuyết trở nên khó coi. Cô ta mím môi nói: “Chị Tinh, Anh Chấn đã xác nhận mua căn biệt thự này rồi. Tôi đang định dẫn họ đi xem”.
Nói xong, Mễ Tuyết áy náy nhìn cặp vợ chồng trung niên, tươi cười nói: “Xin lỗi hai vị, căn biệt thự này đã được bán. Hai vị xem các căn khác nhé”.
“Mễ Tuyết, cô đang làm gì vậy?”
Tiêu Chỉ Tinh lập tức lạnh giọng nói: “Đúng là sinh viên đại học mới ra trường, ngu ngơ dễ bị lừa”.
“Cô có thể động não một chút được không? Biệt thự trị giá tỷ rưỡi là thứ loại người nào cũng mua được hả?”
“Cứ tùy tiện dẫn bọn họ đi xem biệt thự, nhỡ làm hư hỏng đồ trong biệt thự, cô đền nổi không?”
Tiêu Chỉ Tinh ra vẻ răn dạy Mễ Tuyết nhưng rõ ràng đang nói Dương Chấn không mua nổi biệt thự một tỷ rưỡi.
“Chị, chị…”
Lời nói của Tiêu Chỉ Tinh khiến Mễ Tuyết nổi giận. Cô ta đỏ mắt chỉ vào đối phương nhưng lại không nói nên lời.
Tiêu Chỉ Tinh nói cô ta ngu ngơ vì cô ta mới tốt nghiệp đại học không lâu, đây là công việc đầu tiên của cô ta.
Còn Tiêu Chỉ Tinh đã là nhân viên kỳ cựu ở đây, tháng trước còn là nhân viên bán hàng giỏi nhất.
Sau khi Mễ Tuyết vào làm ở phòng sales của Thành Mộng Hoan, Tiêu Chỉ Tinh vẫn luôn cướp đơn hàng của cô ta.
Ba tháng thử việc sắp kết thúc nhưng cô ta vẫn chưa bán được căn nhà nào. Nếu trong thời gian thử việc không bán được hàng thì chỉ có thể bị sa thải.
Khó khăn lắm mới gặp được Dương Chấn. Cô ta có cảm giác anh thực sự muốn mua căn biệt thự một tỷ rưỡi này.
Thế nhưng người Tiêu Chỉ Tinh dẫn tới cũng giàu có, rất có thể cũng sẽ mua căn biệt thự vườn này.
“Chị chị cái gì? Tôi làm việc ở đây ba năm rồi, phải biết kính trọng đàn chị biết chưa? Gọi tôi là chị Tinh!”
Tiêu Chỉ Tinh ra vẻ ma cũ bắt nạt ma mới, chỉ vào mô hình biệt thự cao cấp trên bàn cát rồi quát: “Để chìa khóa lại rồi cút ra ngoài cho tôi!”
Mễ Tuyết đỏ bừng mắt, khóe mắt ươn ướt.
Nhưng công việc này rất quan trọng, dù có bị bắt nạt cô ta cũng phải nhẫn nhịn.
“Tiêu Chỉ Tinh, cô quá đáng rồi đấy!”
Dương Chấn không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, lạnh giọng nói.
Tiêu Chỉ Tinh vội vàng đổi vẻ mặt tươi cười nói với anh: “Xin lỗi cậu nhé, tôi không cố tình nhằm vào cậu đâu. Có một số việc cậu không biết, đừng quan tâm ả ta”.
“Chồng ơi, em thích căn biệt thự vườn này, nó cũng ở xa hơn các căn khác. Sống ở đây sẽ rất thoải mái”.
Lúc này, người vợ được Tiêu Chỉ Tinh dẫn tới chờ mong nói: “Hay là chúng ta mua căn biệt thự vườn này đi, dù sao cũng không quá đắt, có 150 triệu thôi”.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Chúng ta đi xem các căn biệt thự khác ở bên ngoài đi”.
“Em thích yên tĩnh mà chồng. Căn biệt thự này không chỉ có sân vườn rộng lớn mà còn ở xa các căn khác. Sống ở đây nhất định sẽ rất yên tĩnh”.
“Chồng ơi, năn nỉ chồng đấy, chúng ta mua căn biệt thự này đi mà!”
Có lẽ người vợ đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn lèo nhèo làm nũng khiến Dương Chấn nổi da gà.
“Căn biệt thự này một trăm năm mươi triệu à? Không thể giảm giá được sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!