Dù gì thì Quan Hân cũng là chị họ của cô ta, thế mà Quan Hân lại nói ra những lời như vậy, đây chẳng khác nào Quan Hân hoàn toàn xem thường mạng sống của cô ta.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Quan Hân bỗng hỏi.
Gã thuộc hạ gật đầu: “Cô yên tâm, trừ khi đối phương là cao thủ Vương Cảnh, nếu không có chạy đằng trời”.
“Được, vậy hãy dẫn nó vào trong đi, phỏng chừng thằng khốn kia cũng sắp đến rồi”.
Quan Hân nói.
Quan Duyệt bị mang vào bên trong, còn Quan Hân lại ngồi trên cái ghế trong sân tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Tuy đang là mùa đông, nhưng mùa đông ở Yến Đô không lạnh lắm, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất dễ chịu.
Sau lưng cô ta còn có hai vệ sĩ nhà họ Quan, đang đứng im lặng như tượng.
Ầm!
Đột nhiên, tiếng gầm của động cơ vang lên, sau đó một chiếc Phaeton màu đen lao tới như tia chớp.
Dương Chấn bước từ bên trong ra, lập tức mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan bao vây anh.
“Rốt cuộc anh cũng đến rồi!”
Thấy Dương Chấn, Quan Hân cười rộ lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ bỡn cợt.
Lúc này, các vị trí đầu, tim và tứ chi của Dương Chấn đều hiện lên những điểm laser ngắm bắn.
Đếm sơ thì lúc anh vừa bước xuống xe, trên người anh bị hơn chục họng súng bắn tỉa nhắm vào.
Điều này chứng tỏ, trong góc khuất của biệt thự này còn ẩn nấp mười mấy tay súng bắn tỉa, mà tất cả các họng súng kia đều đang chĩa vào anh.
“Quan Duyệt đâu?”
Dương Chấn dường như không nhận thấy mình đang bị họng súng chĩa vào, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn Quan Hân.
Thấy Dương Chấn trấn tĩnh tự nhiên, Quân Hân đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
“Dương Chấn, anh có biết tình cảnh hiện giờ của mình không?”
Cô ta cười híp mắt hỏi.
Vẫn ngồi trên ghế nằm, không hề lo lắng Dương Chấn sẽ lao tới trước mặt cô ta.
Mười mấy tay súng bắn tỉa, mười mấy vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Quan, không những thế bên cạnh cô ta còn có một cao thủ hàng đầu của nhà họ Quan bảo vệ.
Quan Hân không tin với đội hình mạnh như thế mà không làm gì được Dương Chấn.
Dương Chấn cười lạnh: “Tình cảnh gì?”
“Chỉ cần tôi ra lệnh mười hai tay súng bắn tỉa sẽ đồng loạt bóp cò”.
“Mười hai tay súng bắn tỉa, bốn người nhắm vào tứ chi của anh, bốn người nhắm vào tim anh, còn bốn người nữa sẽ bắn vào đầu anh”.
“Không phải anh ngây thơ nghĩ rằng mười hai tay súng bắn tỉa sẽ phạm sai lầm cùng một lúc đấy chứ?”
“Có thể nói, từ khi bước chân vào cái sân này, mạng sống của anh đã không thuộc về anh nữa rồi”.
Quan Hân ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhìn Dương Chấn cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!