Quan Hân rú lên với vẻ mặt dữ tợn, mắt đỏ ngầu, trông như sắp phát điên.
Đương nhiên lão già nhà họ Quan biết Quan Hân muốn giết ai, chỉ có thể là Dương Chấn rồi.
“Cô chủ, cô đừng chọc vào Cậu Chấn niên kia nữa, cậu ta rất khó lường, ngay cả ông Đỗ nhà họ Tiết cũng vô cùng cung kính với cậu ta, có lẽ thực lực của cậu ta ở Vương Cảnh đấy”.
Lão già nhà họ Quan vội khuyên.
“Đường Tam, ông im ngay cho tôi!”
Quan Hân nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ông không vô dụng đến mức thua cả một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao tôi phải chịu nhục nhã thế này chứ?”
“Ông còn dám nói đỡ tên khốn đó, ông tưởng tôi không dám giết ông thật à?”
Quan Hân nói rồi rút súng ra chĩa về phía Đường Tam, tức giận quát: “Ông cứ thử nói nhảm thêm câu nữa xem?”
“Cô chủ, tôi khuyên cô nên báo tình hình ở đây với Quan Vương”.
Đường Tam bình tĩnh nói.
“Đoàng!”
Tiếng súng bỗng vang lên, bụng Đường Tam trúng đạn.
“Tôi bảo ông câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”
Quan Hân tức giận quát, vô cùng kích động.
Tuy Đường Tam bị bắn trúng nhưng sắc mặt chỉ hơi tái chứ không kêu tiếng nào, lão ta không e dè, chỉ vô cùng thất vọng.
Lão ta đã nói những gì nên nói, nếu Quan Hân gây chuyện tiếp thì cũng không trách được lão ta.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đưa Quan Duyệt đến bệnh viện.
Vì vết thương do đạn bắn bị rách hai lần nên bệnh viện lại làm phẫu thuật cho Quan Duyệt.
Hơn một tiếng sau, Quan Duyệt mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Không thể để cô ấy bị thương thêm nữa, bằng không sẽ khiến cơ thể của cô ấy bị tổn hại rất nhiều, thậm chí dẫn đến tàn tật”.
Bác sĩ mổ chính nói với Dương Chấn.
Dương Chấn gật đầu: “Ông cứ yên tâm, cô ấy sẽ không sao nữa”.
Dương Chấn đích thân trông chừng ở phòng bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Quan Duyệt, anh chỉ muốn đi giết Quan Hân.
Anh biết rõ, Quan Duyệt ngăn anh giết Quan Hân cũng vì sợ anh và nhà họ Quan sẽ hoàn toàn trở mặt.
Tức là Quan Duyệt ngăn cản Dương Chấn vì không muốn liên lụy tới anh.
Cũng như lúc Quan Duyệt bị trúng đạn, tuy trước đó cô ta luôn miệng muốn nhận Dương Chấn làm thầy nhưng sau khi trúng đạn xong thì lại không muốn nữa.
Cô ta chỉ lo sẽ liên lụy tới Dương Chấn.
Nhưng bây giờ Dương Chấn đã nhúng tay nên phải giúp cô ta tới cùng.
“Sao ông lại đến đây?”
Dương Chấn đang ngồi cạnh Quan Duyệt, bỗng cảm nhận được có người tới, lập tức nhíu mày.
Người đến là ông Đỗ, lão ta mỉm cười thân thiện: “Cậu Chấn, tôi có việc muốn bàn với cậu”.
“Ra ngoài rồi nói sau!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!