Hắn biết rõ Dương Chấn có phải chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn hay không.
“Sếp Lưu…”
Tiêu Chỉ Tinh vẫn định khuyên.
“Bốp!”
Lưu Kỳ tát cô ta rồi tức giận quát: “Cô câm miệng lại cho ông!”
Tiêu Chỉ Tinh sợ hết hồn, vội vàng ngậm miệng, nhưng lại đổ hết cơn tức giận với Lưu Kỳ lên đầu Dương Chấn.
“Chủ tịch Thanh cứ đùa, chỉ là hiểu lầm mà thôi, nếu sớm biết cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, chắc chắn tôi sẽ không nói như thế”.
Lưu Kỳ nở nụ cười: “Không biết chủ tịch Thanh muốn bàn chuyện hợp tác gì với tôi?”
Dương Chấn lạnh nhạt hỏi: “Cuộc làm ăn này rất lớn, anh chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, không thể quyết định được”.
Nghe thấy thế, nét mặt Lưu Kỳ lập tức cứng đờ, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lùng.
“Chủ tịch Thanh đang coi thường tôi đấy à?”
Lưu Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, còn anh chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, cho dù muốn bàn chuyện làm ăn thì cũng phải bàn với chủ tịch của các anh, anh là cái thá gì chứ?”
Dương Chấn lạnh lùng chất vấn.
Nếu đã biết Lưu Kỳ là người thế nào, đương nhiên không cần chơi với tên ngu ngốc này nữa.
“Cậu muốn chết đúng không!”
Lưu Kỳ tức giận nói: “Cho dù cậu là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn thì sao nào?”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Dương Chấn cười lạnh, lập tức ném mấy bản hợp đồng về phía Lưu Kỳ: “Mở to mắt chó ra mà đọc nội dung của mấy bản hợp đồng này đi”.
Lưu Kỳ nhận lấy hợp đồng, nhưng vừa đọc qua thì đã biến sắc.
Hắn nhìn về phía Dương Chấn với vẻ không dám tin: “Cậu… cậu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo à?”
Lưu Kỳ vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Mã Siêu cũng ngẩn ra, vừa rồi Dương Chấn bảo anh ta đến tập đoàn Tân Thảo, anh ta còn tưởng là có công việc gì, nhưng không ngờ lại là đến tiếp để quản tập đoàn Tân Thảo.
Người cảm thấy bàng hoàng nhất chính là Tiêu Chỉ Tinh.
Lúc này, cô ta trợn trừng hai mắt: “Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể. Đứng sau tập đoàn Tân Thảo là một gia tộc siêu lớn, một doanh nghiệp có nền tảng vững chắc như vậy, sao chủ tịch có thể là cậu được chứ?”
Nhìn nội dung hợp đồng mà tay Lưu Kỳ run lên.
“Chủ tịch, thực xin lỗi, tôi không biết là cậu, nếu không tôi sẽ không bao giờ bất kính với cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Lưu Kỳ bước tới và kính cẩn trả lại hợp đồng cho Dương Chấn bằng cả hai tay.
Các nhân viên bảo vệ bao vây Dương Chấn và Mã Siêu cũng rút lui ngay lập tức.
Càng nghĩ vừa rồi suýt chút nữa họ đã ra tay với chủ tịch mới của tập đoàn, bọn họ lại càng thêm sợ hãi.
“Sếp Lưu, anh đang làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!