Chương 993:
“Người phụ nữ đó là chị họ của em mà thủ đoạn lại tàn độc như vậy, đến súc sinh cũng không vô tình như cô ta”.
Nhắc tới Quan Hân, trong lòng Dương Chấn đột nhiên lại cảm thấy hơi tức giận.
“Lý do Quan Hân được ông nội thiên vị là vì chị ta không nhận người thân, tác phong làm việc cứng rắn, thủ đoạn tàn ác. Xét theo vai vế thì em phải là chị của chị ta, nhưng lúc nhỏ, ít tuổi hơn nên em gọi chị ta bằng chị, đến lớn người trong nhà cũng nhắc sửa xưng hô lại nhưng em gọi quen rồi, cứ gọi vậy thôi”.
Quan Duyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Suýt chút nữa thì anh đã giết chị ta rồi, em sợ chị ta còn muốn ra tay với anh”.
“Nếu cô ta chán sống thì anh cũng không ngại tiễn cô ra lên đường sớm hơn đâu”.
Dương Chấn nói với vẻ đầy sát khí.
Anh không bao giờ giết người vô tội một cách bừa bãi, nhưng một số người thách thức giới hạn của anh từ lâu đã bị anh đưa vào danh sách tử hình.
Thấy Dương Chấn nói như vậy, Quan Duyệt cũng rất đau đầu.
Sự sống chết của Quan Hân đối với cô ta mà nói không hề quan trọng.
Vấn đề là, nếu Dương Chấn giết Quan Hân, Quan Vương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Chấn.
Cô ta biết rất rõ Quan Vương yêu thương Quan Hân như thế nào, nếu không lão ta cũng sẽ không để cho cô em gái nhỏ hơn Quan Hân mấy tuổi là cô ta đi kết hôn với người ta.
Sắc mặt ông ta bỗng trở nên u ám: “Nhóc con, chính là mày suýt chút nữa đã giết chết con gái tao?”
“Chú hai, không phải đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chú đừng trách sư phụ cháu”.
Quan Duyệt đột nhiên lo lắng, vội vàng nói.
Cô ta cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Dương Chấn đẩy xuống giường, anh cau mày nói: “Em đừng nhúc nhích!”
Quan Duyệt bị thương nặng vì đỡ một viên đạn thay anh, bác sĩ còn nói nếu vết thương của Quan Duyệt lại nứt ra, thậm chí có thể bị tàn phế.
“Sư phụ, em…”
Quan Duyệt còn muốn nói gì đó thì đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Em yên tâm, chỉ cần người nhà họ Quan đừng đi quá xa, anh sẽ không làm gì ông ta”.
“Vết thương của em rất nghiêm trọng. Nhất định phải ở yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hậu quả khôn lường”.
Quan Duyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ươn ướt.
Chỉ vì muốn dụ Dương Chấn ra mặt mà chị họ của cô ta đã bất chấp việc cô ta đang bị thương nặng, đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ, bác hai của cô ta lại xông vào phòng bệnh với bộ dạng hung hăng, quát nạt cô ta.
Ngược lại chính là Dương Chấn, người mà cô ta mới quen biết không lâu, còn là người đàn ông mà cô ta mặt dày bám riết gọi người ta là sư phụ lại là người luôn bảo vệ cô ta, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta.
Cô ta bỗng cảm thấy thật trớ trêu.
Lời nói của Dương Chấn như có ma lực, Quan Duyệt quả nhiên không còn giãy dụa nữa mà chỉ nói với vẻ mặt đầy lo lắng: “Sư phụ, coi như em cầu xin anh một lần, đừng ra tay!”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!