Ngày mai là ngày cưới của Mã Siêu, Mễ Tuyết là người thân duy nhất của Mã Siêu trên thế giới này nên chắc chắn cô ta sẽ có mặt ở đó.
Mặc dù Tiền Bưu đã tìm thấy Mễ Tuyết, nhưng ông ta không nói rõ rằng Mễ Tuyết vẫn còn một người anh trai trên thế giới này.
“Chủ tịch Dương, anh tới rồi!”
Dương Chấn vừa bước vào phòng sales của Thành Mộng Hoan thì mấy nhân viên ngay lập tức chủ động chào hỏi.
Mấy phụ nữ có vẻ ngoài ngọt ngào chỉ hận một nỗi không dính được vào người Dương Chấn.
“Mễ Tuyết đâu?”
Dương Chấn lạnh lùng hỏi.
“Sếp Mễ đang thu dọn đồ cá nhân. Vài ngày nữa, cô ấy sẽ đến trụ sở chính bất động sản Thành Mộng Hoan để làm việc”.
Một người đẹp trẻ tuổi đầy vẻ ghen tị, nói xong chỉ tay vào văn phòng bên trong: “Chủ tịch Dương, để tôi gọi Mễ Tuyết lại đây nhé?”
Dương Chấn từ chối: “Tôi lại đó là được rồi”.
Trong sự ghen tị của mấy người đẹp đó, Dương Chấn đi vào văn phòng bên trong.
Lúc này, một chồng tài liệu lớn đã được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Mễ Tuyết.
Cô ta đang cầm giẻ lau dọn văn phòng.
Cô ta đúng là một cô gái tốt bụng, sắp rời khỏi phòng sales lại còn dọn dẹp văn phòng sạch sẽ trước khi rời đi.
Lúc trước Dương Chấn vẫn lo lắng không biết em gái Mã Siêu là cô gái như thế nào, nhưng bây giờ anh không lo lắng chút nào nữa, ngược lại còn cảm thấy may mắn cho Mã Siêu.
Nhìn Mễ Tuyết đang nghiêm túc dọn dẹp phòng làm việc, Dương Chấn không đành lòng làm phiền mà đứng ở cửa chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi Mễ Tuyết lau sạch bụi trong phòng làm việc, vừa đặt giẻ xuống liền nhìn thấy Dương Chấn đang đứng ở cửa.
“Anh Chấn, sao anh lại ở đây?”
Mễ Tuyết đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chợt nhớ tới cái gì, liền kinh ngạc nói: “Anh Chấn, không phải anh đã đến một lúc và đợi tôi ở đây đấy chứ?”
Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Tôi mới tới được một lúc thôi, cô cứ làm xong việc đi”.
Mễ Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, cô ta đặt giẻ xuống, cười nói: “Anh Chấn, anh tìm tôi chắc là có chuyện gì phải không?”
“Tôi thấy sắp tan làm rồi, muốn mời cô ăn tối. Chỉ là không biết Tuyết có cho Anh Chấn cơ hội này hay không thôi”.
Dương Chấn cười nói.
“Anh Chấn nói gì vậy, trước mặt anh tôi đâu có là cái gì chứ? Anh Chấn mời tôi ăn cơm, tôi mừng còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể từ chối được đây!”
Mễ Tuyết mỉm cười liếc nhìn thời gian rồi nói: “Có điều còn mười phút nữa mới tan làm, đây là ngày cuối cùng tôi làm việc ở phòng sales, tôi muốn làm nốt ngày cuối cùng”.
“Được, tôi ra ngoài đợi cô”.
Dương Chấn cười nói.
Anh vừa định đi ra ngoài thì một người phụ nữ trung niên đột nhiên hùng hổ xông vào.
“Mễ Tuyết đâu? Cô cút ra đây cho tôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!