“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Lúc này Mễ Tuyết cũng chạy ra ngoài và tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Phạm Xuân Quyên.
“Cái đứa con gái khốn kiếp này, không phải mày vẫn luôn trốn tránh tao hay sao? Sao hôm nay không trốn nữa vậy?”
Phạm Xuân Quyên nhìn thấy Mễ Tuyết đầy vẻ hống hách, sau đó bà ta liếc nhìn Dương Chấn: “Cậu ta chính là người đàn ông nuôi mày đấy à? Mày sợ thân phận của mình bị lộ thì cậu ta không cần mày nữa chứ gì?”
Mễ Tuyết đột nhiên đỏ bừng hai mắt, vẻ mặt đau khổ, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, Anh Chấn là sếp cao cấp của con, giữa con và anh ấy là trong sạch”.
“Ha ha, còn gọi là ‘Anh Chấn’ mà dám nói là giữa hai người là trong sạch?”
Phạm Xuân Quyên cười chế giễu: “Tao có nghe nói rồi, giờ mày đã được thăng chức, được cấp trên bao nuôi, chính là Anh Chấn này của mày đây hả?”
“Câm miệng!”
Dương Chấn nổi giận quát, vẻ mặt không vui nói: “Nếu bà còn dám ăn nói linh tinh thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ái chà, cậu còn định đánh tôi chắc?”
Phạm Xuân Quyên như bị chuột rút, quát các nhân viên xung quanh: “Các người đều đến mà xem này, tên khốn này đã ngủ với con gái tôi, giờ còn đòi đánh tôi”.
“Bốp!”
Dương Chấn tát vào mặt Phạm Xuân Quyên một cái.
Lúc này, cả thế giới đều yên lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Dương Chấn.
“Nếu bà dám sỉ nhục sự trong trắng của Mễ Tuyết, tôi sẽ khiến bà không ra được khỏi đây một bước”.
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Lúc này, bảo vệ của phòng sales biết chuyện đã vội vàng xông vào, ai nấy đều nhìn chằm chằm Phạm Xuân Quyên với ánh mắt hung dữ.
Phạm Xuân Quyên đang định la lối om sòm, nhưng sau khi bị ánh mắt sát khí của Dương Chấn nhìn chằm chằm, bà ta bất chợt rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng lại.
“Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì?”
Đôi mắt của Mễ Tuyết đỏ hoe, cảm xúc của cô ta hơi vỡ vụn.
“Ngày mai em trai mày kết hôn rồi, giờ nhà gái yêu cầu sính lễ năm trăm nghìn tệ, nói là nếu như không có đủ sính lễ năm trăm nghìn tệ thì sẽ không gả con gái cho em trai mày nữa!”
“Tao với bố mày đã phải vất vả nuôi mày khôn lớn, mày không thể giúp em mày một lần được sao?”
Phạm Xuân Quyên không dám tìm Dương Chấn la lối, chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Mễ Tuyết, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay mày nhất định phải đưa tao năm trăm nghìn tệ, nếu không sau này ngày nào tao cũng tìm đến nơi mày làm việc để gây chuyện đấy!”
“Năm trăm nghìn tệ?”
Mễ Tuyết ngẩn ra: “Mẹ, con mới đi làm có mấy tháng, lấy đâu ra năm trăm nghìn tệ?”
“Sao mày không lấy ra được chứ?”
Nếu không, đừng nói là được làm tổng giám đốc phòng kinh doanh bất động sản của Thành Mộng Hoan, ngay cả làm nhân viên kinh doanh trong đại sảnh bán hàng này cô ta cũng không có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!