Chương 1151 – Phiền phức Li Mộng tiên tử và Bạch Vũ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên tăng tốc, thậm chí còn vượt qua Địa Tiên Huyễn Lôi tông đang đi đầu, đi tới gần Lâm Ẩn. Nhưng khiến bọn họ thất vọng là mình chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bình thường, ngoài tóc bạc tung bay, khí chất xuất trần ra thì bọn họ hoàn toàn không nhớ mình từng gặp một người như thế. Trong mắt hai người thoáng hiện lên vẻ thất vọng, Li Mộng tiên tử nhìn Lâm Ẩn, chắp tay nói: “Thưa tiền bối, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không? Huyễn Lôi tông làm sai chỗ nào mà khiến tiền bối coi thường chúng tôi, sau đó còn ra tay với đệ tử của chúng tôi thế”. Còn Bạch Vũ thì cau mày nhìn Lâm Ẩn, lúc thấy bóng lưng của người đàn ông trước mắt, hắn ta còn tưởng mình gặp lại người bạn cũ kia, không ngờ chỉ là mừng hụt. Thực lực của chàng trai tóc trắng này ngay cả hắn ta cũng không thể nhìn thấu, chắc chắn là một Địa Tiên, còn không phải là Địa Tiên bình thường. Nhưng bí cảnh Côn Luân không nhỏ, ẩn giấu biết bao nhiêu Địa Tiên, dù là những thế lực lớn như bọn họ cũng không thể biết rõ được, bây giờ đột nhiên gặp phải một người như thế, hắn ta cũng không thấy lạ. “Tôi đã mấy chục năm không xuất thế, sao có thể từng găp các người được?”, Lâm Ẩn cũng không ngờ lại gặp được Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử ở Thanh Thủy thành, hơn nữa tu vi của hai người đều không thấp, đặc biệt là Bạch Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Địa Tiên. Còn Li Mộng tiên tử thì anh không thân lắm, chỉ có một ấn tượng là cô ta khá mưu mô. Còn Bạch Vũ thì khác, Bạch Vũ là bạn của anh, từ khi hắn ta kiên định dẫn người của nhà họ Bạch đứng về phía mình ở Nam Dương thì anh đã chấp nhận người bạn này rồi. Nhưng lần này anh đến bí cảnh Côn Luân là có chuyện muốn làm, bây giờ vẫn chưa phải lúc cho Bạch Vũ biết. Cũng may là trước khi tiến vào bí cảnh Côn Luân anh đã sử dụng bí thuật thay đổi khuôn mặt, hơn nữa màu tóc cũng thay đổi, nếu không có lẽ đã bị bại lộ ở Thanh Thủy thành rồi. “Nếu đã thế thì vì sao tiền bối phải ra tay với đệ tử của Huyễn Lôi tông tôi”, Li Mộng nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng hỏi. “Sao cô không hỏi xem đệ tử của các người đã làm gì!”, Lâm Ẩn đứng chắp tay trong hư không, sắc mặt hờ hững. “Vũ trưởng lão, xin ngài phân xử cho đệ tử với!” Diêu sư huynh nhìn thấy tông môn phái cao thủ Địa Tiên đến thì vội nói: “Tên này ỷ mình có tu vi Địa Tiên mà nói chuyện ngông cuồng, coi thường Huyễn Lôi tông của chúng ta, bây giờ còn đánh Lam sư đệ không rõ sống chết, khiến Tông Huyền sư đệ hài cốt không còn. Tông Huyền sư đệ còn là đệ tử chân truyền Hình trưởng lão mới nhận, người nọ tàn nhẫn giết chết cậu ấy, chúng ta phải ăn nói với Hình trưởng lão thế nào đây!” Li Mộng tiên tử và Vũ trưởng lão đều hơi nhíu mày, bọn họ vốn dĩ không muốn trêu vào cao thủ Địa Tiên không biết sâu cạn, nhưng không ngờ cao thủ bí ẩn trước mắt lại giết đệ tử của Hình trưởng lão, chuyện lần này khó giải quyết rồi đây. “Mong Vũ trưởng lão ra mặt cho Tông Huyền sư đệ!” Thấy Vũ trưởng lão không nói gì, Diêu sư huynh quỳ xuống đất. Vũ trưởng lão hơi nhướng mày, không vui nhìn Diêu sư huynh. Diêu sư huynh thầm thấy căng thẳng, đương nhiên gã ta biết nếu mình ép Vu trưởng lão thì chắc chắn sẽ khiến ông ta không vui, nhưng nếu không tiêu diệt người đàn ông thần bí này thì gã ta sẽ không nuốt được cục tức này. Quá lắm sau khi chuyện này kết thúc thì đăng ký đến một thành nhỏ tọa trấn, cố hết sức không trở về Thanh Thủy thành là được. Dù gì trưởng lão cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay với những đệ tử chân truyền là bọn họ được. “Cậu giết đệ tử của Huyễn Lôi tông tôi, chẳng lẽ không định cho chúng tôi một câu trả lời sao?”, sắc mặt Vũ trưởng lão vô cùng u ám. Nhưng Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm quan tâm đến ông ta, vẫn nhìn Diêu sư huynh: “Tôi đợi lâu như vậy, không ngờ chỉ có một Địa Tiên đến, vốn dĩ tôi còn muốn nhìn thấy bản lĩnh của tông chủ Huyễn Lôi tông, nhưng hôm nay xem ra không có cơ hội rồi. Nói xong, Lâm Ẩn vung tay về phía Diêu sư huynh đang quỳ. “Soạt!” Một luồng kình khí to lớn vô hình đột nhiên xuất hiện, Diêu sư huynh như bị hố đen hút vào, lập tức bị kéo về phía Lâm Ẩn. “Mở!” Sắc mặt Diêu sư huynh hoàn toàn thay đổi, di chuyển chân nguyên trong người, chân nguyên bị gã ta điều động đến cực hạn, muốn thoát khỏi lực hút này. Gã ta biết mình không phải đối thủ của một Địa Tiên, chỉ mong có thể kéo dài cho Vũ trưởng lão đến xử lý. “Cậu cần gì phải ra tay với một hậu bối chứ!” Vũ trưởng lão tiến lên một bước, đánh một chưởng về phía Lâm Ẩn. Nhưng sắc mặt Lâm Ẩn rất bình tĩnh, vẫn giữ tư thế kia. Lúc này Vũ trưởng lão mới phát hiện một chưởng của mình bị một sức hút vô hình làm biến mất. Diêu sư huynh không thể khống chế bản thân, cứ thế bị kéo vào tay Lâm Ẩn. “Oành!” Diêu sư huynh bị Lâm Ẩn kéo về tay từ chỗ cách xa cả trăm trượng. Sau đó Lâm Ẩn ném gã ta lên nóc nhà, đạp lên đầu gã ta một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là cái để anh tự tin đó ư?” “Tên khốn kiếp, cậu thả tôi ra!” Hai mắt Diêu sư huynh gần như phun ra lửa, vẻ mặt dữ tợn, tia chớp lập lóe xuất hiện trên người gã ta như ngôi sao nổ tung, sát khí cuồn cuộn, gã ta chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ cả. Sau hôm nay, gã ta hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên ở Huyễn Lôi tông nữa rồi. “Chết tiệt, tôi xin thề, đợi tiền bối trong tông môn của tôi bắt cậu lại, tôi nhất định sẽ để cậu nếm trải nỗi khổ bị rút gân lột da, sau đó dùng thiên lôi đánh cậu suốt trăm năm, khiến cậu hồn bay phách tán…” “Rắc!” Nghe vậy nhưng sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không thay đổi, thẳng thừng đạp đầu Diêu sư huynh lún sâu vào trong mái nhà, xương gò má nửa bên mặt bị anh đạp cho gãy nát. Mọi người đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sợ hãi. Diêu sư huynh là đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, dù thực lực không bằng đại sư tỷ Li Mộng tiên tử, cũng không thể sánh bằng thiên tài cùng tuổi khác, nhưng cũng là một cao thủ Nhân Tiên trung kỳ, nhưng bây giờ người trước mắt chỉ sử dụng sức lực của thân thể đã đánh Diêu sư huynh thành ra thế này, còn dưới sự ngăn cản của một Địa Tiên nữa. Bạch Vũ thấy vô cùng căng thẳng. Hắn ta vốn dĩ muốn đến giúp đỡ Li Mộng tiên tử, hắn ta cảm thấy với thực lực của mình chắc chắn cũng có thể ngăn cản một Địa Tiên, nhưng bây giờ đối mặt với Địa Tiên thần bí trước mắt, hắn ta lại chẳng có chút tự tin nào cả. Hơn nữa trông Địa Tiên thần bí trước mắt cũng không lớn tuổi lắm. ‘Chẳng lẽ là lão quái vật chuyển kiếp trùng sinh?’ Bạch Vũ thầm nghĩ. Những lão quái vật có thể chuyển kiếp tu luyện lại kia đều là người xuất sắc một thời, dù nói Địa Tiên có thể tách thần hồn khỏi thân thể, có tư cách chuyển kiếp tu luyện lại, nhưng thần hồn của Địa Tiên bình thường quá yếu ớt, thời gian tách khỏi thân thể quá lâu sẽ không thể chịu đựng đến khi chuyển kiếp được. Hơn nữa dù chuyển kiếp thành công cũng phải trải qua vô số kiếp nạn, mười đỉnh cao Địa Tiên chuyển kiếp trùng sinh cũng chưa chắc có được một người thành công, càng khỏi nói tới những Địa Tiên bình thường kia. “Cậu là muốn không chết không tôi với Huyễn Lôi tông của tôi sao? Thả đệ tử của chúng tôi ra thì chuyện này còn có thể bàn bạc”. Sắc mặt Vũ trưởng lão nghiêm túc, chuyện phát triển đến mức này, đã không thể xử lý theo ý của ông ta nữa rồi.