Chương 1204 – Ông rất mạnh nhưng tôi cũng có tiến bộ
Chỗ khi nãy Kiền Giao đứng xuất hiện một hố đen to lớn nối thẳng xuống lòng đất, không biết sâu bao nhiêu vạn trượng, vô biên vô tận.
Một mình Thanh Trích Tiên đứng lơ lửng trên hố đen.
Dù lão ta tu luyện công pháp của Ma Tộc nhưng vẫn nhẹ nhàng như tiên, trên người không có chút ma khí nào, càng không thể tìm thấy chỗ bị ma hóa.
Tựa như thần tiên trên chín tầng mây giáng trần vậy.
Phạm vi nghìn dặm đều vì một cái chỉ tay của Thanh Trích Tiên làm đảo lộn, mặt đất nứt ra như mạng nhện, vết nứt lan rộng, bụi bầy đầy trời, hoàn toàn không có chỗ nào lành lặn.
Đến tận lúc này, mặt đất vẫn còn không ngừng chấn động, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.
“Sao Thanh Trích Tiên có thể mạnh đến thế chứ?”
Mấy Thiên Tiên Ma Tộc bị thương không nhẹ, bọn họ bò lên từ trong đống phế tích, nhìn thấy cảnh trước mắt thì đều trợn mắt há mồm. Thiên Tiên Ma Tộc vừa muốn ra tay giết người khi nãy ngã quỵ dưới đất, vẻ mặt mờ mịt, thế giới quan đều bị một quyền của Thanh Trích Tiên làm sụp đổ.
Bọn họ có nhiều người hợp tác như vậy mà vẫn không thể đỡ được một quyền của Thanh Trích Tiên.
Bây giờ ông ta có hơi nghi ngờ cuộc đời.
“Nếu cậu ta không đứng về phía Ma Tộc thì tốt biết bao!”
Cụ Trịnh nhìn Thanh Trích Tiên bằng vẻ mặt tiếc nuối, người mạnh như thế, tiếc là không cùng một phe với bọn họ.
Sắc mặt của mấy cao thủ Nhân Tộc khác cũng trở nên khó coi, bên phía bọn họ, trong những cao thủ đã biết ngoài cụ Trịnh thì chỉ có cụ ông của tộc sói xám, Tần tổ sư của núi Long Hổ và cụ ông Âu Dương Tần là cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ. Trừ lão Long Vương hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản Thanh Trích Tiên.
Hơn nữa nghe theo giọng điệu của Thiên Tiên Ma Tộc, trong Ma Tộc có cao thủ trên Thiên Tiên tồn ại.
“Cậu đã mạnh đến thế, chỉ cần đủ thời gian cũng có thể tự mình bước vào cảnh giới Thiên Tiên, cần gì phải đứng về phía Ma Tộc chứ?”, cụ Trịnh khó hiểu hỏi.
“Cảnh giới của các ông chưa tới, không thể hiểu được đâu”, Thanh Trích Tiên lắc đầu: “Thiên Tiên bình thường chỉ biết không ngừng tăng cường tinh thần và chân nguyên của mình, nhưng lại không biết dù chân nguyên trong người mình có nhiều như đại dương cũng không có hy vọng lên được cảnh giới Chân Thần, chỉ khi cô đọng chân nguyên thành thực chất mới có thể bước vào cảnh giới đó”.
“Mà tôi muốn dựa vào sức mạnh của mình để rèn luyện chân nguyên thành như vậy cũng là chuyện không thể nào, phải mượn áp lực từ bên ngoài mới có thể cô đọng được. Lâm Ẩn là người duy nhất có thể tạo áp lực cho tôi trên hành tinh xanh này, cho nên tôi không muốn cậu chết sớm!”
Thanh Trích Tiên bình tĩnh nói, mọi người đều có thể chắc chắn đây là tiếng lòng của lão ta, hơn nữa còn có một suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong lòng bọn họ, có lẽ ngay cả hai Ma quân của Ma Tộc, Thanh Trích Tiên cũng không coi ra gì.
“Cả hành tinh xanh ngươi chỉ xem trọng Lâm Ẩn, chẳng lẽ ngài Long Vương của bộ tộc ta cũng không thể đem lại áp lực cho ngươi?”, Khổng Tước Vương không phục.
Trong lòng dị thú bọn họ, không ai có thể so với thực lực của lão Long Vương cả.
“Thực lực của lão Long kia đúng là không tầm thường, nhưng hơn hai nghìn năm trước lão từng bị thương, mãi đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa lão quá lớn tuổi, dù thực lực không tệ cũng chẳng có khả năng tiến thêm bước nữa, bây giờ lão có thể thắng được tôi, nhưng khi tôi rèn luyện bản thân đến đỉnh cao Thiên Tiên, bước tới một bước nữa, thì lão sẽ không phải đối thủ của tôi”.
Thanh Trích Tiên hờ hững đáp lời, như đang nói sự thật vậy: “Mà thực lực của hai Ma quân cũng ngang ngửa lão Long Vương, sau này chắc chắn không phải đối thủ của tôi. Lâm Ẩn, cậu mau đi đi, tôi cho cậu thêm ba trăm năm nữa, nếu ba trăm năm sau cậu không thể trưởng thành đến mức độ mà tôi cần thì chứng minh tôi đã nhìn lầm người, tôi sẽ đích thân tiễn cậu đi đầu thai”.
Từng câu từng chữ của Thanh Trích Tiên rơi vào lòng mọi người, bọn họ không khỏi ngơ ngác. Mặt Khổng Tước Vương đỏ lên, muốn cãi lại, nhưng ông ta cũng nhìn ra thực lực của Thanh Trích Tiên, không biết nên cãi lại như thế nào.
Cao thủ Ma Tộc cũng vừa giận vừa sợ, từ trong giọng điệu của Thanh Trích Tiên, bọn họ không hề nghe ra sự tôn trọng nào với Ma quân cả.
“Thanh Trích Tiên, ngươi muốn tạo phản sao? Ma quân Veda còn ở trong ma vực đấy!”
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu quát to.
“Dù Veda ở đây tôi cũng sẽ nói thế, ông ta chẳng là gì trong Ma Tộc cả, chỉ là một nửa bước Chân Thần thôi, nếu ông ta thật sự có thể bước vào cảnh giới Chân Thần mới có thể xem là một nhân vật!”
Thanh Trích Tiên nói xong thì nhìn về phía sâu trong ma vực.
Thiên Tiên Ma Tộc khác cũng nhìn theo, nhưng nơi đó chẳng có chút động tĩnh nào cả.
Những Thiên Tiên Nhân Tộc khác giật mình, bây giờ dù bọn họ có lão Long Vương tỏ trắng, nhưng từ sau khi đi ra khỏi Thiên Vực, lão Long Vương đã biến mất tăm, bọn họ cũng không biết lão Long Vương ở đâu, nhưng Quy gia nói Long Vương sẽ tự nhiên xuất hiện vào lúc nên xuất hiện, nếu Ma quân Veda ra tay, không ai trong bọn họ có thể sống sót rời khỏi ma vực cả.
Lâm Ẩn nhìn Thanh Trích Tiên, tiến lên một bước nói:
“Hôm nay chúng ta thử trước đi, tôi muốn xem thử người mạnh nhất trên hành tinh xanh rốt cuộc mạnh đến mức nào”.
Lâm Ẩn vừa nói, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cụ Trịnh vội ngăn cản: “Lâm Ẩn, đừng làm bậy, đợi thêm ba trăm năm nữa rồi hẳn chiến đấu cũng thế thôi!”
Thanh Trích Thiên cũng từ tốn nói: “Bây giờ dù thực lực của cậu cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đủ tư cách đấu với tôi đâu”.
“Có đủ tư cách không, không thử thì sao biết được”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
“Nếu cậu đã có lòng tin với mình như thế…”
Vẻ mặt Thanh Trích Tiên trở nên nghiêm túc: “Nếu tôi ra tay thì sẽ không nương tay đâu, một người không biết nắm bắt cơ hội chắc chắn không thể đi đến cuối cùng, tôi cho cậu một cơ hội nữa, mau đi đi”.
Đôi mắt lão ta trống rỗng, hơi thở như có như không, tựa như thần tiên trên trời nhìn xuống phàm trần.
Một khí thế cuồn cuộn kéo xuống, khiến trăm dặm xung quanh như muốn sụp đổ, ngay cả cao thủ Thiên Tiên cũng cảm thấy khó thở.
Chỉ có Lâm Ẩn không hề động đậy.
“Nói nhảm nhiều quá”.
Lâm Ẩn bước ra một bước, giậm chân xuống đất, quanh người rực rỡ tinh quang, thân thể được bao phủ trong ánh sao, trở nên mơ hồ. Lúc anh giơ tay lên, tinh quang ầm ầm áp đảo xuống.
Trận đấu nháy mắt nổ ra.