Chương 1222
Ánh mắt của Tống Hoa và Ngân Linh Tử rất nghiêm túc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người bảo vệ của hai người và trưởng lão.
Trương Đào của Âm Dương Tông đứng cùng nhau, ai cũng cau mày.
“Tống Hoa, chuyện này là sao?”
Trong giọng điệu của Ngân Linh Từ mang ý chất vấn.
Hắn ta và Tống Hoa tranh đấu đã nhiều năm, nhưng dù hai người có tranh chấp thế nào cũng là chuyện trong Nam Hoang của bọn họ, bây giờ chuyện của Nam Hoang sao lại đến lượt một đệ từ U Tuyền Tông đứng ra chỉ tay năm ngón chứ.
“Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời”.
Tống Hoa trịnh trọng nói: “Một vị trường lão của Man Thần Tông khá thân thiết với sư phụ của.
Chung Mật, Chung Mật nói là đến đưa tin thay sư phụ, tình huống cụ thề là gì ta cũng không rõ, nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, địa bàn của Man Thần Tông ta, không thề cho một đệ từ của U Tuyền Tông xăng bậy được”.
Người bảo vệ đứng sau lưng Tống Hoa cũng nói: “Ta đã thông báo với tông môn về chuyện này rồi, chắc chắn sẽ có cao thủ đến giúp đỡ”.
“Như vậy rất tốt”.
Ngân Linh Tử gật đầu: “Đi thôi, ta muốn xem thử tên này muốn làm gì”.
Nói xong, mấy người cũng chạy vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Nhưng bọn họ cũng không đi nhanh, như đang dạo chơi ở ngoại thành vậy, rõ ràng là cảnh giác với Lâm Ấn và nửa bước Chân Thần bên cạnh Chung Mật, đợi người trong môn phái đến giúp đỡ.
Ba người Lâm Ẩn đi nhanh trong rừng Tuyệt Hàn.
Dù không khí lạnh đã biến mất, nhưng khí lạnh bên trong vẫn tuôn về phía bọn họ.
Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên còn đỡ, còn Trần Long Tượng lúc này đã nói không nên lời nữa rồi.
Lâm Ẩn thấy thế thì tạo lĩnh vực cực hàn của mình, bao phủ hai người ở bên trong.
“Phù!”
Trần Long Tượng thở phào một hơi, nói: “Lão.
Lâm à, sao huynh không tạo lĩnh vực sớm hơn một chút chứ, suýt lấy nửa cái mạng của ta rồi”.
“Nếu tôi sớm tạo ra lĩnh vực thì sao có thể nhìn ra thực lực của cậu chứ?”
Lâm Ấn cười như không cười.
Khí lạnh ở nơi này đủ đề đóng băng cả xương người, một khi đình cao Địa Tiên bước vào sẽ biến thành tượng băng trong nháy mắt. Chì có lĩnh vực.
Thiên Tiên bảo vệ mới có thề miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng cũng sẽ run rầy.
Mà Trần Long Tượng vẫn luôn chịu đựng đến tận nơi này mới không chịu được nữa, thực lực cũng mạnh hơn Thiên Tiên bình thường không ít.
“Ha hai”
Trần Long Tượng cười xấu hồ.
Lâm Ắn cũng không hỏi tiếp nữa, đứng yên trong gió rét, quản áo bay phần phật, nhưng anh chẳng hề đề tâm.
Thần giác của anh bắt đầu tìm kiếm như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt bao phủ mấy trăm dặm. Dãy núi Tuyệt Hàn quá lớn, luồng không khí lạnh như thổi tới từ bốn phương tám hướng, đứng trong đó hoàn toàn không thề nhận rõ phương.
hướng, cả Lâm Ấn cũng không dám chắc bọn họ có đi đúng hướng không.
Ba người đi vòng vòng trong dãy núi cả buồi, xuyên qua vô số luồng không khí lạnh, đổi hướng mấy lần mới đên được động phù.
Nhưng động phủ này xa hoa hơn trong tưởng tượng của Lâm Ẩn không ít.
Tiên điện nguy nga cao vút trong mây, cao cả trăm trượng, không khí lạnh đáng sợ thồi qua, bao phủ cả dãy núi Tuyệt Hàn.
Lúc này đã có không ít người đứng trước cửa tiên điện.
Kẻ dẫn đầu là Chung Mật.
Chung Mật thấy Lâm Ẩn đi tới thì cười nói: “Tốc độ của đạo hữu có hơi chậm nhỉ!”
“Tôi đến lúc nào liên quan gì đến anh?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Nói xong thì đi thằng về phía tiên điện.
“Tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Chung Mật lạnh lẽo: “Hoàng lão, làm phiền ông!”
Hoàng lão chậm rãi đi ra, bước từng bước về phía Lâm Ẩn, từ tốn nói: “Tiều tử, đừng tường người có chút thực lực thì có thể giả mạo nửa bước Chân Thân, một kẻ chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên cũng dám giả mạo nửa bước Chân Thần, đáng chết!”
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ người trước mắt không phải nửa bước Chân Thần, nhìn về phía Trương Đào, dù sao nửa bước Chân Thần cũng là do ông ta nói.
Trương Đào hơi xấu hồ, ông ta cũng chưa từng đấu với nửa bước Chân Thần, nhưng ông ta từng thấy nửa bước Chân Thần ra tay, khi nấy lúc Lâm Ấn ra tay với Tống Thiên Vực, ông ta có cảm giác như là nửa bước Chân Thần ra tay vậy, không ngờ chỉ là một đỉnh cao Thiên Tiên.
“Đình cao Thiên Tiên thì thế nào, vẫn đủ giết chết ông!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Đồ điếc không sợ súng, hôm nay ta sẽ cho người thấy sự chênh lệch giữa nửa bước Chân Thần và Thiên Tiên!”, Hoàng lão hừ lạnh, hai tay như móng vuốt chim ưng, xuất hiện mười tia sáng màu tím đen rất dài, mang theo từng cơn gió tanh, đánh về phía Lâm Ẩn.
U Minh ma trảo là võ công bí truyền của U Tuyền Tông, vô cùng tàn nhẫn. Trước đây ông ta từng tựa vào U Minh ma trảo miễn cưỡng giết chết một nửa bước Chân Thần, tạo ra uy danh hiển hách.
“Oành!”
Mười tia sáng mang theo chất độc đánh lên hư không cách Lâm Ấn mười trượng thì đột nhiên biến mất!
“Đây là?”
Mọi người ngạc nhiên.
Ở đây không có ai là kẻ yếu cả, ánh mắt vô cùng sắc bén. Cảnh trước mắt khiến bọn họ hơi không chấp nhận được, một nửa bước Chân Thần ra tay, đình cao Thiên Tiên không nhúc nhích, nhưng nửa bước Chân Thần vẫn không chiếm được lợi thế.
“Lĩnh vực của ngươi là gì?”
Hoàng lão nói với giọng điệu nặng nề.
‘Vốn dĩ cứ tường dưới một vuốt của lão, lĩnh vực của Lâm Ẩn nhất định sẽ bị phá vỡ, không ngờ lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như bùn rơi xuống biền vậy.
‘Vẻ mặt Lâm Ẩn không đúng lắm, anh không ngờ nửa bước Chân Thần trước mặt còn yếu hơn trong tưởng tượng của anh một chút. Anh cũng từng thấy Ma Tộc nửa bước Chân Thần trên hành tỉnh xanh ra tay, nửa bước Chân Thần trước mặt hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Khụ!”
Từ vẻ mặt của Lâm Ẩn, Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng nhìn ra được, nhỏ giọng nói: “Nửa bước Chân Thần có thề sống sót trong trận chiến kia đều là cao thủ, cũng chỉ cách Chân Thần một bước, người này sao có thề sánh bằng được”.
Lâm Ản bừng tình.
Trận chiến lúc trước khốc liệt như vậy, thậm chí còn có mấy Chân Thần bỏ mạng, nửa bước Chân Thần càng nhiều vô số kề. Mấy Ma Tộc nửa bước.
Chân Thần còn sống, ai không phải cao thủ hàng đầu đâu.
Tuy Độ Mệnh Kiếm Tiên nói nhỏ, nhưng mọi người không phải kẻ yếu, ai cũng nghe thấy rõ ràng.
Không ngờ hai người lại chê nửa bước Chân Thần Chung Mật dẫn đến quá yếu?
Đây là kiêu ngạo biết bao nhiêu chứ?
“Được, xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi!”
Trong giọng nói của Hoàng lão còn đè nén cảm giác tức giận.
‘Vè mặt Chung Mật cũng rất khó coi, hắn ta cho rằng Hoàng lão ra tay chắc chắn sẽ là cành chém giết tựa như sấm chớp, không ngð lại trở thành thế này.
Nhưng hắn ta vẫn không sợ, hắn ta biết Hoàng lão có lá bài tẩy của mình, khi nãy chỉ là khinh địch thôi, còn chưa sử dụng được bày phần mười thực lực của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!