Chương 1234: U Dương Tử
“Là giọng của ông tổ”.
Ngân Linh Tử biến sắc nói.
“Ha ha”.
Một tiếng cười to vang lên: “Bảy ngày trước đầu một trận vẫn chưa tận hứng, hôm nay đặc biệt đến đây đấu một trận”.
Sau đó tiếng hai người giao thủ càng ngày càng xa, chậm rãi cách xa Bạch Sư Thành.
Không lâu sau đó, một tiếng gầm vang lên.
“Bạch Quỳ, ra đây đấu một trận đi!”
Sau đó có tiếng đáp trả: “U Tuyền Tông các ngươi đúng là bám dai như đỉa, tới đây, nếu đã đến Nam Hoang rồi thì đừng hòng đi nữa!”
Oanh!
Thành Bạch Sư chấn động, nếu không phải cao thủ Man Thần Tông đang bảo vệ thành Bạch Sư, dư âm trận chiến của hai người đã sớm phá hủy thành Bạch Sư rồi.
“Là cụ ông Bạch Quỳ, hai cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông đều đến rồi”, Tống Hoa nghiêm túc nói.
“Đi, ra ngoài xem thử”.
Lâm Ẩn trầm giọng nói.
Bọn họ cũng không phải kẻ nhát gan, đi ra khỏi phòng, chớp mắt một cái đã xuất hiện bên ngoài thành Bạch Sư.
Lúc này hơn trăm bóng người bay lên không trung từ trong thành Bạch Sư, tất cả đều là võ giả trên Địa Tiên, lúc này trên mặt bọn họ đều mang vẻ mờ mịt và hoảng sợ, dù bây giờ bốn cao thủ Chân Thần đã giao thủ ở nơi cách xa nơi này chừng nghìn dặm, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cơn chấn động mạnh mẽ từ phía xa, có thể được trận chiến giữa cao thủ Chân Thần mạnh mẽ đến mức nào.
“Mọi người ở lại đây, tôi đi xem thử”.
Lâm Ẩn quay đầu nói với mọi người.
“Cậu Ẩn, đừng xúc động, dư âm trận chiến của cao thủ Chần Thần đủ để giết chết một nửa bước Chân Thần đấy”, Trần Long Tượng nói.
“Không sao, không đối mặt với trận chiến của Chân Thần sao có thể biết được Chân Thần mạnh đến mức nào chứ? Yên tâm đi, tôi chỉ nhìn từ xa, tự vệ vẫn không thành vấn đề”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“E rằng không đi được”.
Tống Hoa nhỏ giọng nói.
Lúc này, mấy trăm người mặc đồ Âm Dương Tông được mấy ông lão dẫn đầu bao vây lấy đám người Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn thấy thế thì không nhịn được nhíu mày, với thần giác của anh, anh có thể biết rõ chuyện trong phạm vi trăm dặm, nhưng những người của Âm Dương Tông xuất hiện ở thành Bạch Sư anh lại không phát hiện ra.
“Ba vị nửa bước Chân Thần”.
Trưởng lão Man Thần Tông trầm giọng nói: “Ngoài tông chủ, Âm Dương Tông điều động tất cả mọi người luôn rồi”.
“Ai là Lâm Ẩn, lăn ra đây cho ta!”
Trưởng lão Âm Dương Tông dẫn đầu tiến lên trước một bước, quát to.
Âm thanh truyền đến theo pháp lực, chấn thiên động địa.
Người của Âm Dương Tông hùng hổ xông lên, người còn chưa đến, hơi thở che trời lấp đất đã đè xuống, bao phủ sơn hà, mười dặm xung quanh đều vang vọng âm thanh như sấm sét nổ tung, trời như sụp xuống, rất nhiều tu sĩ tu vi yếu xanh cả mặt, người run rẩy.
“Người của Âm Dương Tông đến rồi”.
“Nghe đồn Âm Dương Tông đã cấu kết với người của U Tuyền Tông, bây giờ xem ra là thật rồi”.
“Chẳng lẽ bọn họ không sợ sau chuyện này Man Thần Tông sẽ truy cứu sao? Nơi này là Nam Hoang đấy”.
Người của các thế lực khác lặng lẽ rời xa đám người Lâm Ẩn, tìm một vị trí tốt một chút, rất ăn ý vây xem. Bây giờ Man Thần Tông và U Tuyền Tông như nước với lửa, còn Âm Dương Tông rõ ràng là đứng về phía Man Thần Tông, dù trong lòng bọn họ ủng hộ tông môn bản địa là Man Thần TÔng hơn, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện chọn phe, một khi chọn sai phe, đón chờ bọn họ sẽ là tông môn bị tiêu diệt.
“Ngoài Mạc Ngôn đã bị giết chết, ba nửa bước Chân Thần khác của Âm Dương Tông đều đã đến rồi”.
Trong đám người có cao thủ nhận ra ba người dẫn đầu Âm Dương Tông, nhìn ba người họ với sắc mặt nặng nề.
Âm Dương Tông là thế lực hạng hai truyền thừa mấy nghìn năm, cao thủ nửa bước Chân Thần mỗi đời chưa từng ít hơn ba, thế hệ này còn có tới năm vị nửa bước Chân Thần. Ngoài Mạc Ngôn đã chết, tông chủ Âm Dương Tông chỉ còn thiếu một chút nữa đã có thể bước vào cảnh giới Chân Thần rồi, hơn nữa lúc còn trẻ Âm Dương Tử còn là cao thủ trên bảng thiên tài.
Mấy năm nay Âm Dương Tông ở Nam Hoang luôn chèn ép tộc Ngân Linh và Bạch Sư Đường, vững vàng chiếm lấy vị trí đầu bên dưới Man Thần TÔng.
Thấy người xung quanh đều lùi lại, chỉ chừa lại mấy người Lâm Ẩn.
Người của Âm Dương Tông lập tức bao vây mấy người Lâm Ẩn ở giữa.
Sắc mặt của một vài đệ tử Bạch Sư Đường trở nên trắng bệch, lần trước lúc cấp cao của Bạch Sư Đường bị bắt, bọn họ lập tức bị giải tán, bây giờ vừa được triệu tập về lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng thầm thấy căng thẳng.
Trong bọn học chỉ có Lâm Ẩn có thực lực nửa bước Chân Thần, nếu đánh nhau, bọn họ cũng không thể đảm bảo an toàn được.
Trưởng lão đứng đầu của Âm Dương Tông đảo mắt nhìn mọi người: “Lâm Ẩn giết sư đệ ta ở đâu?”
Ông ta vừa hỏi, rất nhiều người đều nhìn về phía Lâm Ẩn. Ngày đó có một vài người tận mắt nhìn thấy Lâm Ẩn ra tay với Lộ Uyên trong thành Bạch Sư.
“Là ngươi giết Mạc Ngôn? Ngươi có biết Mạc Ngôn là con trai duy nhất của sư phụ ta không?”
Người trưởng lão Âm Dương Tông rung lên, trong mắt bắn ra hắc mang ba thước, sát khí dày đặc như biến thành thực chất, rất nhiều võ giả Thiên Tiên trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều không chịu nổi luôn về sau, cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.
“Không tệ”.
Lâm Ẩn gật đầu, bình tĩnh ung dung, không hề để tâm.
“Tiểu tử to gan đấy, dám không lùi bước trước mặt ta, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn ngươi có thể nổi tiếng khắp Nam Hoang”, trưởng lão Âm Dương Tông nói.
“Kẻ giết chết sư huynh Mạc Ngôn, đáng tội chết!”
“Đúng thế, đừng nhiều lời với hắn nữa, giết hết tất cả những người có liên quan đến hắn đi!”
Lâm Ẩn cười khẽ, không thèm để tâm đến sự uy hiếp của ba kẻ này, lạnh nhạt nói: “Tôi là người trên bảng thiên tài, còn cần mượn danh ông để nổi tiếng khắp Nam Hoang à?”
“Muốn đánh cứ đánh, sao phải nhiều lời?”
Ba người đều sa sầm mặt, hừ lạnh muốn ra tay.
Lúc này, sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói: “Ba tiền bối đợi đã, để ta đến đánh nhau với thiên tài hạng bảy này thử xem”.
Một thanh niên mắt ngọc mày ngài đi ra từ trong đám người.
Hắn ta là người duy nhất không mặc đồ của Âm Dương Tông, thực lực là đỉnh cao Thiên Tiên, chỉ thiếu một chút là có thể bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!