Chương 1321: Không sợ Kim Thiên Bằng vẫn không sợ.
Một khắc sau, ông ấy bộc phát, khí thế trên người không ngừng tăng lên, chiến y hoàng kim rực sáng, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy đến tận mây xanh, kim quang cuộn cuồn khắp đất trời.
Trận chiến của giáo tổ vô cùng đáng sợ, vượt khỏi sức tưởng tượng của người bình thường, động một tí là sẽ đánh vỡ ngôi sao, hủy diệt vùng đất vô tận.
“Giết!”
Giáo tổ cầm trường kiếm màu đen kia hét to một tiếng, trời long đất lờ, trường kiếm trong tay ông ta hiện lên ánh sáng đen, ra tay trước một bước, đâm về phía Kim Thiên Bằng.
Rất rõ ràng một đòn này có sức lực rất mạnh, đâm về phía Kim Thiên Bằng, khiến cho hư không nồ tung, nhật nguyệt mất đi ánh sáng, khí hỗn độn dâng trào.
Ẩm!
Kim Thiên Bằng cũng hành động, trong tay xuất hiện một sợi lông chim màu vàng, lông chim tùy ý đánh lên trên trường kiếm, phát ra một tiếng vang kinh động đất trời.
Lực xung kích kinh khủng lan ra khắp xung quanh, giống như sóng lớn trong đại dương bao la, xông về phía những ngôi sao ở xung quanh, có một vài ngôi sao nhỏ và thiên thạch bị đánh trúng, thoáng chốc trờ nên u tối.
Tính cảnh này vô cùng đáng sợ, trận chiến của giáo tổ có ảnh hưỡng quá lớn, khiến người ta khiếp sợ.
Không ngỡ sau một đòn này, xung quanh lại nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tỉnh hải trong mấy chục triệu dặm lại trờ nên vắng lặng như thường ngày.
Trong chiến trường vẫn là mấy người kia đang đứng đối diện, đưa mắt nhìn nhau.
Kim Thiên Bằng đứng thẳng người ở giữa, bốn giáo tổ kia đang nhìn chằm chằm ông ấy, nhìn lông chim màu vàng trong tay ông ấy.
“Đây là lông chim của ai, sao lại bất phàm thế?” giáo tổ cầm trường kiếm màu đen cất tiếng hỏi.
Lông chim màu vàng trong thì mờ tối không ánh sáng, nhưng khi nấy nó có thể đỡ được kiếm trong tay giáo tổ, hơn nữa còn không hư hao gì, đủ đề nói rõ chỗ thần kỳ của nó.
Kim Thiên Bằng không trả l “Giết”
Mấy giáo tổ của ngoại vực cũng không nhiều lời với Kim Thiên Bằng, trận chiến lập tức nồ ra, trong nháy mắt tựa như mãnh thú gầm thét, trở về thời đại khai thiên.
Tỉnh vực này nồ tung, không ngừng chấn động.
Ấm!
Hư không trong tỉnh vực nứt ra, kéo dài đến vô tận, một khe hờ màu đen dài tới mấy.
vạn dặm xuất hiện tới tận chân trời, hoàn toàn không biết nó nứt đến nơi nào.
Ngôi sao run rầy!
Trận đại chiến lần này đã bùng nồ toàn diện, vụt một tiếng, một thanh trường mâu chém tới, chính là giáo tổ bị Kim Thiên Bằng.
đà thương ban đầu!
Keng!
Kim Thiên Bằng cầm lông chim màu vàng trong tay, gõ lên trên trường mâu màu máu.
này, lập tức có tia lửa bắn tung tóe, mỗi một tia lửa rơi xuống đất đều đập ra vô số động đen trong hư không.
Mấy người còn lại cũng liên tục ra tay, bọn họ đều là cao thủ cấp bậc giáo tổ, phối hợp ăn ý.
Các loại thần thông pháp khí mạnh mẽ đều đánh về phía Kim Thiên Bằng.
“Trấn áp!”
Mấy giáo tổ ngoại vực lạnh lùng sử dụng thần khí, trấn áp Kim Thiên Bằng.
“Giết!”
Giao thù được một lát, Kim Thiên Bằng đột nhiên quát lên, cả người phát sáng, sương mù xuất hiện, lông chim màu vàng trong tay Kim Thiên Bằng phát ra ánh sáng hừng hực.
“Mau lùi lại!”
Trong hư không vang lên tiếng la to.
Mấy giáo tổ đang bao vây Kim Thiên Bằng hoảng hốt, bọn họ nghe ra chủ của giọng nói là cao thủ đứng đậy bên phía bọn họ, ngay cả người đó cũng lên tiếng nhắc nhờ, lông chim này chắc chắn có chỗ không tầm thường.
Mấy người vội vàng lùi lại, chốp mắt một cái đã xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn dặm.
Nhưng vẫn chậm một bước, lông chim trong tay Kim Thiên Bằng phát ra ánh sáng hừng hực, bao phủ lấy cơ thề của mọi người.
“Âm!”
Huyết quang cuồn cuộn bao phủ cả vùng tỉnh vực này.
“Cái gì, đó là… giáo tổ bỏ mình rồi! có người giật mình kêu lên.
“Đây là… hơi thờ của lão tổ Hàn Minh của tông môn ta, ông ấy bị người ta đánh chết rồi, sao có thề như thế?”, có người kêu lên thảm thiết.
Giáo tổ chết chính là chuyện lớn chấn động tỉnh hài.
Một vị giáo tổ sống được trên đời mấy triệu năm, xưng hùng xưng bá, hơi này lại bị người ta giết chết?
Rất nhiều người cũng khó tin, chuyện bị tráng như thế đã bao nhiêu năm không xảy ra ôi, giáo tổ chết, thật sự là chuyện lớn long trời lờ đất.
Sau một thoáng yên tĩnh, một đám người đau khổ kêu rên.
Chiến trường xa xôi tràn đầy huyết quang, vô cùng chói mắt, nhuộm đỏ một vùng tinh vực, đó là cảnh tượng lúc tỉnh huyết cả người giáo tổ nồ tung.
Dù trước đây chưa từng gặp thì bây giờ vẫn có thể hiểu, trong sách sử có ghi lại, đây là dấu càn khôn thay đổi.
“Ta không tin, lão tổ không ai địch nồi, sao có thể chết được?”
“Máu của giáo tổ đã chảy đầy nhật nguyệt, dù ta không tin cũng không. thể không tin, có người than thờ, bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
Chuyện thế này quá đáng sợ, giáo tổ kinh khủng đến mức nào, đứng trên vị trí cao, có uy nghiêm vô cùng, gần như là một tồn tại cùng tuôi với trời.
Ngưỡi ngoại vực cảm thấy vô cùng nản lòng, ngay cả giáo tổ cũng bỏ mình, bọn họ viễn chinh đến thiên vực Tiều Đông còn có thể sống sót trờ về sao?
“Không thể nào, giáo tổ của tông môn ta không thể chết được!”
Một cao thủ Hư Đạo cảnh quát lên.
Tông môn của bọn họ vốn là một tông môn lớn trong tinh hải vô tận, hôm nay nếu giáo tổ chết, địa vị chắc chắn sẽ rơi xuống nghìn trượng.
Trong chiến trường.
Mái tóc của Kim Thiên bằng bù xù, đôi mắt tựa như mặt trời, chiến y hoàng kim trên ngưỡi vô cùng sáng chói, khiến lòng người khiếp sợ.
Trên chiến y của ông ấy dính máu, thân thể cao ngất trông càng to lớn hơn, ông ấy khí thế bừng bừng, huyết khí như cùng mạnh mệt Giáo tổ vây công Kim Thiên Bằng chỉ còn lại ba người, ai cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ không biết lông chim màu vàn là thứ gì, lại có thể nháy mắt bùng nồ ra sức mạnh kinh khủng như thế, nếu không phải có nhân vật lớn lên tiếng nhắc nhờ, bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng bây giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, đều bị thương nặng.
Nhưng Hàn Minh lại không may mắn như thế, vốn dĩ đã bị Kim Thiên Bằng làm bị thương, chậm một bước, cứ thế bị đánh chết!
Trên mặt Kim Thiên Bằng lại mang vẻ tiếc nuối.
Trăm năm trước ông ấy bị mấy giáo tồ đuổi giết vào trong hỗn độn, bất ngờ lấy được bảo vật, tu vi chẳng những được nâng cao mà còn có lông chim màu vàng đó.
Vốn dĩ định dựa vào nó giết chết toàn bộ.
mấy cao thủ Ần Nhất cảnh này, nhưng lại bị chặn ngang.
“Lông chim Côn bằng, Kim Thiên Bằng, ngươi đúng là may mắn đấy”, một bóng người bao phù trong hỗn độn chậm rãi xuất hiện, nhìn Kim Thiên Bằng lạnh lùng nó “Đáng tiếc lông Côn Bằng đã bị ngươi sử dụng, ngươi cũng không còn cơ hội nữa”.
Người đến chính là cao thủ ngoại vực vừa lên tiếng nhắc nhờ khi nấy.
Ông ta vừa dứt lời, hai mươi mấy bóng người cũng chật rãi xuất hiệ không một ngoại lệ, những bóng người này đều là cao thủ cấp bậc giáo “Cần gì phải nói nhằm với bọn họ, xông lên luôn đi, biến cả thiên vực Tiểu Đông thành quỷ vực, ta không tin cơ duyên kia sẽ không xuất hiện!, một giáo tổ lạnh lùng nói.
“HừI”
Bên phía thiên vực Tiều Đông cũng có chín cao thủ xuất hiện, bọn họ đứng bên cạnh Kim Thiên Bằng.
Người đưa đò lạnh lùng nói: “Hôm nay ta muốn xem thừ các ngưới tấn công thiên vực Tiểu Đông, có thể còn mấy người sống sót?”
“Ngươi chưa chết sao?”, một giáo tổ ngoại vực la lên.
“Cô hồn dã quỷ thôi!, một giáo tổ ngoại vực khác lạnh lùng nói.
“Ánh Thương Khung, trăm vạn năm trước ngươi chết trong tay ta, không ngờ ngươi lại kéo dài hơi tàn được đến nay!” một người đàn ông trung niên bị bao phủ trong ánh lửa chậm rãi bước ra, nhìn xuống người đưa đò.
“Ngươi chưa chết sao?”, một giáo tổ ngớ§ï vực la lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!