Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full

Chương 186: Chút mưu kế của Vương Hồng Lăng

Vương Hồng Lăng khoác một chiếc áo gió, quần áo trông rất thời thượng, cô ta dẫn theo hai vệ sĩ mặt lạnh là A Thất và A Lục cũng đi lên tầng hai nhà hàng.

“Hồng Lăng, sao, sao cậu lại đến đây?” Tiêu Huyên vội vàng sang đón tiếp, hỏi với giọng ngờ vực.

“Tiêu Huyên, cậu xuống dưới ăn gì đó trước đi, tớ có việc muốn nói với Lâm Ẩn.” Vương Hồng Lăng bảo.

“Ơ…” Vẻ mặt Tiêu Huyên có chút do dự, không cam lòng liếc sang Lâm Ẩn.

Vừa nãy cô ta đã gọi điện cho anh họ, kết quả chẳng ai bắt máy, đoán chừng anh họ đang bận chuyện gì đấy.

Không biết tại sao Hồng Lăng lại bỗng nhiên đến đây, còn bảo mình xuống dưới ăn nữa chứ?

“Hồng Lăng, cậu đến đúng lúc lắm, thái độ của tên Lâm Ẩn này rất tệ, cậu bảo anh ta xin lỗi tớ đi!” Tiêu Huyên nghiêm mặt lại nói.

Vương Hồng Lăng cười mà như không cười liếc mắt sang nhìn Lâm Ẩn, không nói gì thêm, chỉ đi đến ngồi xuống đối diện Lâm Ẩn.

“Lâm Ẩn, Tiêu Huyên bảo anh xin lỗi, anh nói thế nào?” Vẻ mặt Vương Hồng Lăng tỏ vẻ thích thú mà nói.

Lâm Ẩn vẫn không bộc lộ cảm xúc gì, anh đã đoán ra được tình hình từ lâu rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Vương Hồng Lăng thì càng chắc nịch với suy đoán của mình.

“Hồng Lăng, cậu phải giúp tớ trút giận cho bằng được đấy, Lâm Ẩn này rõ ràng là bám váy cậu kiếm ăn mà lại dám ngang ngược trước mặt tớ! Cậu phải dạy dỗ lại anh ta một trận! Tiêu Huyên nói với vẻ rất không cam lòng, phải khiến Lâm Ẩn cúi đầu thì cô ta mới thoải mái trong lòng được.

Lâm Ẩn nhìn Lục Cửu đang đứng một bên chờ lệnh, anh nháy mắt ra hiệu.

Lục Cửu ngầm hiểu, hắn gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nhìn sang Tiêu Huyên, trầm giọng lại bảo: “Cô Tiêu Huyên, tôi đã nói với cô rồi, chú ý lại thái độ nói chuyện của mình đi! Anh Lam với cô Vương có việc muốn nói với nhau, tôi mong cô tốt nhất nên xuống lầu yên lặng đi!”

“Anh!” Tiêu Huyên nhìn Lục Cửu, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cô ta không ngờ Lục Cửu lại nể Lâm Ẩn đến vậy, biết rõ cô ta là người của tập đoàn Tiêu thị nước M mà vẫn không kiêng nể gì như vậy à?

“Tiêu Huyên, cậu xuống dưới đợt một lát đi, tớ nói chuyện xong sẽ đến tìm cậu ngay.” Vương Hồng Lăng nghiêm mặt lại nói.

“Được rồi Hồng Lăng.” Tiêu Huyên nghe lời đi xuống cầu thang, nhưng vẫn trừng Lâm Ẩn một cái rất lạnh lùng: “Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng khiến anh ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi tôi!”

Nói xong, cô ta hậm hực đi xuống tầng, trong lòng cảm thấy vô cùng không phục, tên Lâm Ẩn vô dụng kia chắc chắn vì qua lại với Hồng Lăng nên mới biết Lục Cửu, quả nhiên là một đống rác chỉ biết bám váy đàn bà, vừa thấy Hồng Lăng đến là lại cố tỏ vẻ, sớm muộn gì mình có sẽ lột lớp da mặt của anh ta xuống.

Dám ỷ vào Hồng Lăng mà ngang ngược với mình, đợi đến lúc cô ta giúp anh họ xong sẽ đích thân đến xử lý, nhất định phải phế bỏ anh ta!

Trong lòng Tiêu Huyên tràn ngập thù hằn, đi xuống dưới tầng.

Tầng hai nhà hàng chỉ còn lại Lâm Ẩn và Vương Hồng Lăng, đám người Lục Cửu và A Lục thì đứng một góc trông chừng.

“Cô cố ý để Tiêu Huyên đến đây?” Lâm Ẩn nhìn Vương Hồng Lăng, chẳng tỏ vẻ gì mà hỏi.

Vương Hồng Lăng cười, đáp: “Cũng có thể coi là cố ý đấy, cô ấy vốn muốn gây sự với anh thay anh họ mình mà.”

“Cô đừng bày chút trò mưu kế này ra nữa, chẳng có nghĩa lý gì cả. Đừng để chuyện của cô liên lụy đến tôi?” Lâm Ẩn đanh giọng lại nói.

Rõ ràng Vương Hồng Lăng đã lợi dụng Tiêu Huyên đến thăm dò mình.

“Ha ha.” Vương Hồng Lăng cười khẩy hai tiếng, nhìn Lâm Ẩn chằm chằm, hình như vô cùng khó chịu.

“Không ngờ đấy, thì ra anh lại có thế lực ngầm lớn đến vậy, chẳng trách lúc trước xếp cho anh chức phó tổng giám đốc mà anh còn từ chối tôi.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh rồi nói tiếp: “Anh có quan hệ rất tốt với Tưởng Kỳ đúng không, cả Thẩm Tam nữa?”

“Đây là chuyện riêng của tôi, không cần cô quan tâm. Hôm nay cô đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Vương Hồng Lăng đăm chiêu: “Anh vội gì chứ? Còn chuyện gì bận rộn nữa? Muốn khảo sát dự án thành Thế Giới ở khu thành cũ đúng không?”

Lâm Ẩn không nói gì, thật ra anh rất không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh.

“Tôi còn tưởng anh có khí phách lắm cơ? Không chấp nhận chức vị tôi cho hóa ra là vì có chức lớn hơn. Bây giờ chẳng phải anh đang dựa vào thế lực của Công Tôn Thu Vũ kia để móc nối quan hệ với Thẩm Tam?” Vương Hồng Lăng ra chiều suy nghĩ rồi đoán bậy tiếp: “Lúc trước anh là bạn của Tưởng Kỳ, Tưởng Kỳ có thể phất lên ở tỉnh Đông Hải này có liên quan gì đến anh không? Tập đoàn tài chính sau lưng ông ta có phải là nhà họ Công Tôn ở thủ đô?”

Theo phân tích của cô ta thì xem ra Lâm Ẩn chắc chắn là đồng bọn của cả đám Thẩm Tam và Tưởng Kỳ.

Lúc trước khi đắc tội Vương Tử Văn, Tưởng Kỳ đã là bạn của Lâm Ẩn rồi, không bao lâu sau Tưởng Kỳ lại bỗng phất lên, còn đánh trả nhà họ Tôn một phát rất đau nữa chứ.

Còn đoán được Thẩm Tam là vì lúc trước gã đã giúp Lâm Ẩn xử lý Vương Tử Văn, lúc đó cụ Vương còn nghiêm khắc cảnh cáo cô ta, cho rằng là cô ta giở trò. Vì thế lần này mới giả bộ vô ý bảo Tiêu Huyên mời Lục Cửu đến uy hϊế͙p͙ Lâm Ẩn, kết quả đúng là Lục Cửu cũng quen biết Lâm Ẩn, còn vô cùng tôn kính, thế đã xác nhận lại suy đoán trong lòng cô ta rồi.

Lúc cô ta đang đoán còn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, sao Lâm Ẩn có thể móc nối quan hệ với hai người kia chứ? Mãi đến gần đây thấy được Lâm Ẩn ở cùng với Công Tôn Thu Vũ, trong lòng mới lập tức nghĩ thông hết tất cả mọi chuyện.

Chắc chắn là Lâm Ẩn mượn thế lực của Công Tôn Thu Vũ! Đó là điểm mấu chốt!

“Sao nào? Bị tôi đoán trúng rồi hả? Không tiện nói chuyện nữa?” Vương Hồng Lăng hừ lạnh rồi bảo: “Bị tôi đoán ra được anh đang dựa vào cái cô Công Tôn Thu Vũ nên thấy xấu hổ?”

Lâm Ẩn cười khẩy, Vương Hồng Lăng rất thông minh, không sai. Nhưng tiếc là cô ta vẫn không đoán ra được sự thật, còn nghĩ mình dựa vào Công Tôn Thu Vũ nữa?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận