Chương 335: Mách với chị tôi
Vừa ngẫm nghĩ, trong đầu Lâm Ẩn đã nhảy ra
được một nhân vật then chốt.
Chắc hẳn phía bên Đồ Sơn bị Triệu Linh Nhi theo
dõi.
Đúng là sơ sẩy quá, lúc trước anh có sai Đồ Sơn
giúp em họ Kỳ Mạt, xử lý chuyện chuyển trường của
cô ta.
Có lẽ Triệu Linh Nhi lần theo dấu vết này, theo dõi
Lư Tĩnh, chờ được gặp mình.
“Có phải anh không ngờ em sẽ đến tìm anh đúng
không?”, Triệu Linh Nhi tỏ vẻ bỡn cợt nhìn chằm
chằm vào Lâm Ẩn, nói bằng giọng thách đố.
Cô ả tỉ mỉ quan sát Lâm Ẩn, cô ả đã theo sát anh
trong bóng tối lâu rồi.
Trong ấn tượng của cô ả, khuôn mặt của Lâm Ẩn
khi còn bé hình như chưa bao giờ thay đổi, luôn luôn
là dáng vẻ bình tĩnh ung dung.
“Chị là ai? Sao lại đánh tôi?”, Lư Tĩnh không phục
mà nói, hung tợn trừng mắt Triệu Linh Nhi.
Tất nhiên Lư Tĩnh không biết ba chữ Triệu Linh
Nhi có ý nghĩa gì.
Còn đám sinh viên con ông cháu cha đang ngồi ở
đây thì đã tái mặt, khϊế͙p͙ sợ, nhìn Triệu Linh Nhi với vẻ
không dám tỉn.
Chỉ cần là người sống ở thủ đô, gần như đều nghe
nói đến Triệu Linh Nhi của nhà họ Triệu.
Cành vàng lá ngọc như cô ả với bọn họ mà nói, là
một truyền thuyết thần thoại xa không thể với đến.
Nhất là Triệu Linh Nhi lại đứng ở đây, toàn thân
tỏa ra một ánh sáng chói mắt, khiến người ta không
dám nhìn thẳng.
“Đánh cô thì có gì lạ sao?”, Triệu Linh Nhi hừ lạnh
một tiếng: “Ai cho phép cô nói năng xấc xược như
vậy? Một đứa con gái nhà quê mà dám kêu gào ở đây
à?”,
“Tôi, chị nói tôi là gái nhà quê?”, sắc mặt Lư Tĩnh
tỏ vẻ phẫn nộ, vô cùng không phục.
“Tổng giám đốc Lý, đây là địa bàn của ông, chị tôi
bảo ông đến đây, tôi bị người ta đánh mà ông không
giúp đỡ gì sao?”, Lư Tĩnh nhìn về phía Lý Phi, tỏ ý
đất này, là người vừa có tiền vừa có thế, dựa vào chút
thân phận của gia tộc bọn họ, căn bản là không đắc
tội được.
Còn Lư Tĩnh thì tỏ vẻ không phục, cô ta cảm thấy
Lâm Ẩn đang ÿ vào thế lực của chị họ để ra oai, cô ta
nhất định phải làm Lâm Ấn đẹp mặt! Tên rác rưởi Lâm
Ấn này chẳng là cái thá gì cải
Bên kia, Lâm Ẩn ra khỏi quán bar quốc tế Hồng
Nhân Quán, anh nhắn cho Kỳ Mạt một tin, nói rằng
bên Lư Tĩnh không có chuyện gì cả.
Triệu Linh Nhi chạy theo ngăn trước xe Lâm Ẩn.
“Đừng đi, Tể Ẩn, tôi có việc tìm anh.” Triệu Linh
Nhi đưa hai tay chắn trước mặt Lâm Ẩn, ra vẻ cao
ngạo, nói với giọng khinh khinh.