Chương 459: Để lại bằng chứng?
“Gia tộc Bright?”.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn Anna.
Không biết cô gái này đang có ý đồ gì.
Gia tộc Bright là tài phiệt đứng đầu thế giới ngầm ở phía Tây phương Tây, cũng là gia tộc hùng mạnh nhất, thực lực khá là hùng hậu.
Nếu muốn so sánh, thì không hề kém cạnh gì với gia tộc Cromir.
Gia tộc Cromir là gia tộc đứng đầu thế giới ngầm ở phía Nam phương Tây, hai gia tộc lớn này rất nổi tiếng.
Nghe Anna nói thế là cô ta đang muốn nhúng tay vào nội bộ gia tộc Bright.
“Cô biết gì?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
Nói thật, Lâm Ẩn cũng không hiểu biết quá nhiều về gia tộc Bright, vì trước đây anh chưa từng tiếp xúc.
Nhưng gia tộc Bright cách cả một đại dương mênh ʍôиɠ xa xôi, thế mà có thể nâng đỡ Quý Trọng Sơn lên đến được địa vị hôm nay, đã đủ để chứng minh gia tộc đó có gốc gác rất mạnh mẽ.
Khóe miệng Anna hơi cong lên, trêи mặt mang theo ý cười nhìn Lâm Ẩn.
“Tôi biết nhiều lắm”, Anna cười nói: “Nhưng mà hình như chỗ này không hợp để nói chuyện lắm. Anh Lâm thân mến à, nếu anh có hứng thú, vậy thì lên trêи nói kỹ hơn nhé?”.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Anna một cái rồi uống một hớp hồng trà, sau đó anh khẽ gật đầu.
Cứ thế, Lâm Ẩn đứng dậy đi song song với Anna vào thang máy chuyên dụng của tòa nhà Tử La Lan trước mặt tất cả mọi người.
Ai có mặt trong hội trường đều trợn mắt há mồm.
Anna mang theo ý cười trêи mặt, cố ý sáp lại gần Lâm Ẩn, cô ta khoác tay anh, cả người gần như dính vào Lâm Ẩn, khiến có bao ánh mắt ước ao lia qua đây.
Mà lúc này, có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Ẩn và Anna.
Ở vị trí không bắt mắt trong góc hội trường, trêи một chiếc ghế sa lông, có một thanh niên khá đẹp trang mặc vest trắng đang ngồi.
Phía sau người đàn ông mặc vest trắng có thêm một ông lão mặc đồ Đường màu vàng nhạt, cùng với một thanh niên có khuôn mặt nghiêm túc.
Trong tay anh ta cầm một ly rượu vang đỏ, hững hờ lắc khẽ, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.
“Tên nhóc thối Lâm Ẩn này, tôi còn tưởng là thứ gì chung thủy lắm, chỉ một lòng với vợ mình”< Triệu Thừa Kiền cười lạnh một tiếng rồi lắc đầu: “Giờ xem ra cũng là hạng phong lưu. Thế mà lại ra vẻ cao thượng thoát tục trước mặt em gái tôi, xem ra đó chỉ là kế sách săn mồi của Lâm Ẩn, chỉ đáng thương cho em gái của tôi, đã lỡ đắm chìm vào thủ đoạn của thằng nhóc này rồi”>
Triệu Thừa Kiền hơi nheo mắt lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay cho em gái Triệu Linh Nhi của mình.
Em gái mình chạy quanh nửa cái Long Quốc này để truy tìm tung tích của Lâm Ẩn, thậm chí còn không tiếc hạ mình đến thành phố Thanh Vân để xử lý cô vợ đầu quê mùa Trương Kỳ Mạt kia.
Thế mà thằng nhóc Lâm Ẩn này lại trăng hoa vui vẻ ở Cảng Thành, quả nhiên là thứ tàn nhẫn, dám coi thường em gái cành vàng lá ngọc của mình thành miếng giẻ rách.
Triệu Thừa Kiền uống một hớp rượu vang với vẻ khó chịu, anh ta nói: “Ông Mã, ông chụp lại được cảnh vừa rồi chưa?”.
“Thưa thiếu chủ, đã chụp được rồi”, đá chủ Mã nghiêm mặt lại nói: “Nhưng mà thiếu chủ à, chúng ta làm thế có phải không hợp thân phận lắm không…”.
“Cậu có địa vị tôn quý nhường ấy cơ mà, loại chuyện nhỏ này không cần phiền cậu tự mình ra trận”, đà chủ Mã nghiêm túc nói, như thế khi làm loại chuyện chụp lén này, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy hơi hạ thấp thân phận.
Vốn dĩ bọn họ lần theo Lâm Ẩn trong bóng tối là muốn biết được một số hoạt động của anh ở Cảng Thành.
Dò xét trong bóng tối chính là đang chờ đợi thời cơ để thủ lại quyền hành của phân đà ở Cảng Thành của Long Dương.
Dù sao bây giờ Lâm Ẩn là chỗ dựa lớn nhất của Long Dương ở Cảng Thành.
Nhưng đà chủ Mã không ngờ rằng thiếu chủ lại theo dõi luôn cả đời sống riêng tư của Lâm Ẩn.
“Giao cho mấy tên cấp dưới vô dụng kia thì sao mà theo dõi được Lâm Ẩn? Có chắc không bị cậu ta phát hiện ra không?”, Triệu Thừa Kiền bất mãn nói: “Nếu các người có thể chống lại được Lâm Ẩn, thì còn cần phiền tôi tự mình đi làm à?”.
“Xin lỗi thiếu chủ, là thuộc hạ bất tài”.
Thấy Triệu Thừa Kiền tỏ vẻ không hài lòng, đà chủ Mã và Vô Danh vội vàng cúi thấp đầu.
“Chuyện này các người không được qua loa, đây là chuyện lớn liên quan đến cả đời của em gái tôi”, Triệu Thừa Kiền nói với giọng âm trầm: “Đà chủ Mã, trở về ông hãy xử lý tấm ảnh vừa chụp cảnh thân mật của Lâm Ẩn và Anna Cromir, sau đó đưa cho Triệu Linh Nhi xem, để lại bằng chứng cho con bé tự xử lý, cũng để cho con bé bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc Lâm Ẩn là người như thế nào!”.
“Vang!”, đà chủ Mã gật đầu: “Nhưng thưa thiếu chủ, thứ cho thuộc hạ lắm miệng, với đức hạnh của Lâm Ẩn kia, có chỗ nào xứng được với cô chủ chứ?”.
“Mặc dù Lâm Ẩn có võ thuật tài ba, bối cảnh xuất thân cũng hơn người đấy, thế nhưng tên này rõ ràng là tay già đời đã hái qua vô số bụi hoa, giỏi về tâm kế, phụ nữ thế nào cũng bị cậu ta dễ dàng tóm gọn. Ngay cả Cromir Anna – đường đường là người thừa kế gia tộc Cromir mà cũng phải khuất phục cậu ta, thật sự khiến lão phu đây nhìn mà muốn thở dài”, đà chủ Mã nói thoăn thoắt bên cạnh.
“Tên Lâm Ẩn này hoàn toàn không xứng với cô chủ!”.
Đà chủ Mã thở dài thườn thượt, tỏ vẻ đã nhìn thấu Lâm Ẩn.
Triệu Thừa Kiền càng nghe càng lộ vẻ mặt không chịu đựng nổi, trong ánh mắt khó nén nổi lên cơn giận dữ.
Hãy nghĩ xem nhà họ Triệu hắn là thế gia cỡ nào? Triệu Linh Nhi lại là cành vàng lá ngọc tôn quý bậc nào?
Thế mà lại bị thằng nhóc như Lâm Ẩn đùa bỡn trái tim, trộm mất hồn vía.
Lâm Ẩn quả thực đáng ghê tởm!
“Thằng nhóc thối tha Lâm Ẩn này, nhìn bộ là đi hưởng đêm đẹp với Cromir Anna rồi”, Triệu Thừa Kiền lạnh giọng nói: “Đáng thương cho em gái của tôi còn đang đấu đá với vợ chính của cậu ta ở thành phố Thanh Vân, quả là hoang đường mà!”.
“Nói thật, một người đàn ông có trăng hoa cũng không sao cả, cậu ta có thể làm một cô gái như Cromir Anna ngoan ngoãn nghe lời, cũng khiến tôi thấy khâm phục, nhưng thứ đáng hận ở Lâm Ẩn là, là cậu ta dám tỏ vẻ cao thượng ở trước mặt em gái tôi, chơi trò lạt mềm buộc chặt. Thế mà quay đầu một cái là lại đi lêu lổng với người phụ nữ khác, chơi đùa với cô em gái ngốc nghếch của tôi. Chờ tôi tìm ra cơ hội, phải đích thân bắt Lâm Ẩn, buộc cậu ta phải chịu đòn nhận tội trước mặt em gái tôi!”, Triệu Thừa Kiền nói với giọng nặng nề.
“Thưa thiếu chủ”, đà chủ Mã nghiêm túc nói: “Nếu cậu muốn bắt Lâm Ẩn thật, e là còn phải xin Dương chủ phái tinh nhuệ đến Cảng Thành trước”.
“Bằng không, chỉ dựa vào chúng ta thì chưa chắc có thể trêи cơ được Lâm Ẩn”.
“Có sao nói vậy. Bàn về thân thủ thực lực, tâm tư thủ đoạn, Lâm Ẩn này quả thật không thể coi thường”.
Nói đến đây, ánh mắt của Triệu Thừa Kiền lạnh xuống, nói: “Chuyện này tôi tự có sắp xếp riêng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!