Chương 680: Trưởng lão Tần ra mặt
“Sao có thể như thế chứ! A a a a!”, Lâm Thanh Diệp không cam lòng gầm lên một tiếng, gã ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.
“Rốt cuộc cậu đã nói cho ông già kia cái gì, tại sao có thể nhìn ra sơ hở trong đường võ của tôi! Không thể như thế được!”.
Đầu óc Lâm Thanh Diệp rối bời, gã ta nói năng lộn xộn, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm và xấu hổ.
Đúng thế, lần thua này gã ta thật sự không cam tâm.
Những lời nói khinh thường của Lâm Ẩn đã kϊƈɦ thích lòng tự trọng của gã ta, giống như là giơ chân đạp thẳng vào mặt gã ta vậy.
Gã ta vốn dĩ là người tài năng nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Lâm ở Lang Gia, năm hai mươi tuổi đã giết được cả bảng Địa của Long Quốc, ở giới lánh đời, con đường tương lai của gã ta cũng vô cùng rộng mở, sao gã ta có thể rơi đến bước đường này chứ?
Không ngờ gã lại bị một ông già võ công kém cỏi, một ông già không có chút tiếng tăm gì ở giới lánh đời đánh cho ngã lăn ra đất.
Thậm chí còn phải chịu đựng sự khinh thường cười nhạo của Lâm Ẩn nữa.
Điều này lập tức khiến tâm lý Lâm Thanh Diệp bùng nổ, sự kiêu ngạo của gã ta bị đập tan nát.
Đối mặt với Lâm Ẩn, cảm giác ưu việt của gã ta bay sạch không còn chút nào.
“Sao nào? Chẳng lẽ đã thua còn không phục sao?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Tôi, tôi không nhận thua! Rõ ràng cậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ!”, Lâm Thanh Diệp nói năng lộn xộn, đầu óc gã ta hiện giờ trống rỗng, trong đầu tràn ngập tiếng ong ong.
Lúc này gã ta không còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn chỉ cần yên lặng đứng đó thôi đã là sự chế nhạo chết người đối với gã ta rồi.
Trong suy nghĩ của Lâm Thanh Diệp, Lâm Ẩn chỉ là một đứa con hoang lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm mà thôi, thân phận của anh có sự cách biệt rất lớn với con cháu thuộc dòng chính của nhà họ Lâm.
Nhưng một đứa lưu lạc bên ngoài như thế lại được cụ bà coi trọng.
Điều này khiến Lâm Thanh Diệp rất khó chịu, gã ta đích thân xuống núi, muốn dạy cho Lâm Ẩn một bài học.
Nhưng kết quả còn chưa kịp đánh nhau với Lâm Ẩn thì đã bị một tên thuộc hạ sức mạnh yếu kém đánh cho ngã lăn ra đất.
Điều này…
Thật sự vô cùng mất mặt.
“Thủ đoạn hèn hạ?”, Lâm Ẩn chế nhạo, anh lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diệp: “Võ công của Hồ Thương Hải kém hơn anh, hai người một chọi một, anh rõ ràng đánh thua mà con dám nói thủ đoạn hèn hạ sao?”.
“Lâm Thanh Diệp, anh thua mà không chịu nhận sao?”.
Thua mà không chịu nhận?
Câu nói này của Lâm Ẩn giống như mũi kim sắt đâm thẳng vào tim Lâm Thanh Diệp.
Thật sự vô cùng nhục nhã!
“Lâm Ẩn… Cậu, cậu!”.
Lâm Thanh Diệp suýt nữa ói ra máu, cả người gã ta run lên, gã ta hung hăng trừng mắt với Lâm Ẩn.
Lúc này trong lòng gã ta vừa hận vừa sợ Lâm Ẩn.
Hận Lâm Ẩn vì đã sỉ nhục và coi thường gã ta như thế.
Còn về sợ, chính là sợnhững thủ đọn khó lường của Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn còn chưa ra tay, anh chỉ nói cho ông già kia một số chiêu thức thì đã ông ta đã nhìn rõ được khuyết điểm của bản thân, hơn nữa ông ta còn đánh bại được mình nữa?
Nội tâm Lâm Thanh Diệp hoàn toàn bị chấn động, gã ta thật sự không hiểu được trình độ võ công của Lâm Ẩn đã đến mức nào!
Mà chỉ cần hai ba câu đã có thể thay đổi toàn bộ trận chiến!
Việc lật ngược trận đấu thế này này thật sự quá sốc.
Lâm Thanh Diệp không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Lâm Ẩn tự mình ra tay?
Nhưng Lâm Ẩn rõ ràng nhỏ tuổi hơn gã ta!
Mới hơn hai mươi tuổi thôi mà Lâm Ẩnđã sở hữu trình độ võ thuật đáng sợ như vậy!
Đây, đây rõ ràng là một tên yêu quái kinh khủng mà!
Có để cho người khác sống nữa không vậy!!
“Lâm Thanh Diệp, cậu không muốn thừa nhận thất bại, lại không chịu cúi đầu nhận lỗi với trưởng lão Lâm. Cậu muốn ép trưởng lão Lâm để tôi giết chết cậu đúng không?”, Hồ Thương Hải lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết hả?”.
Lâm Thanh Diệp nghe được lời uy hϊế͙p͙ như vậy thì ánh mắt hơi co lại, trong mắt gã ta hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó gã ta lạnh lùng nhìn lại.
“Tôi là người nhà họ Lâm ở Lang Gia, cậu dám giết tôi sao?”.
Lâm Thanh Diệp nói một cách ngạo mạn, gã ta vẫn còn sự kiêu ngạo và tự tin cuối cùng này.
“Ha ha, hay cho câu người nhà họ Lâm ở Lang Gia”, Lâm Ẩn cười chế nhạo.
“Lâm Thanh Diệp, nếu là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thì thà chết chứ không chịu nhục, chịu thua. Nếu như thế thì tôi vẫn coi cậu là một thằng đàn ông”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Nhưng cậu đã thua lại không chịu thừa nhận, còn lấy cái danh người nhà họ Lâm ở Lang Gia ra dọa nạt người khác”.
“Đúng là xấu mặt khi tự xưng là người nhà họ Lâm ở Lang Gia, là cao thủ giỏi giang trong giới lánh đời nhưng lại còn không bằng một kẻ hèn nhát trong thiên hạ”.
Lâm Ẩn nói xong thì lắc đầu.
Lâm Thanh Diệp nhìn thấy điệu bộ khinh thường và lời nói nhục nhã như thế của Lâm Ẩn thì khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, cả người run rẩy.
Lời nói của Lâm Ẩn từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim gã ta!
Mỗi câu nói đều hung hăng đập thẳng vào tim gã, dẫm mạnh lên danh dự và lòng kiêu ngạo của gã ta.
“A a! Phụt!”.
Lâm Thanh Diệp vô cùng tức giận, gã ta ngẩng đầu lên phun ra mấy ngụm máu, sau đó thì chán nản gục đầu xuống, gã ta thở hổn hển, ánh mắt dại ra, khuôn mặt thì đỏ bừng.
Lúc này nội tâm của cao thủ trẻ tuổi này hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng gã ta cũng biết khoảng cách giữa mình và Lâm Ẩn như thế nào.
Không chỉ trình độ võ thuật, mà còn cả trạng thái tâm lý Lâm Ẩn đều bỏ xa gã ta cả chục ngàn dặm.
Gã ta không thể đánh bại được Lâm Ẩn…
Nhưng đây là một sự thật mà gã không thể chấp nhận được.
“Được rồi! Cậu Lâm Ẩn! Cậu đã thắng rồi, đừng có ép người quá đáng nữa”.
Đúng lúc này một giọng nói già nua từ xa vọng lại.
Trưởng lão Tần dẫn theo mấy thanh niên mặc sườn xám nam, chậm rãi chắp tay đi tới.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, tỉ mỉ đánh giá anh.
Lâm Ẩn lạnh nhạt quay người lại nhìn về phía trưởng lão Tần.
Cái liếc mắt của anh đã khiến trưởng lão Tần chấn động, ông ta thu hồi lại ánh mắt, đứng yên không nhúc nhích.
“Cậu Lâm Ẩn, cậu chín đã thua rồi, mà cậu cũng chứng minh được năng lực của mình. Cậu đã giành được oai phong rồi tại sao lại nỡ đẩy cậu chín vào chỗ chết? Cậu cũng biết rằng với người học võnhư cậu chínnếu bị phá hủy tâm cảnh thì đồng nghĩa là với việc hủy hoại con đường học võ, điều này còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết cậu ấy”.
Trưởng lão Tần chậm rãi nói.
Lâm Ẩn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đã là người học võ thì nên biết lời nói ra quan trọng thế nào. Nhất là trong khi so tài, đã thua nhưng không nhận thì có xứng gọi là người học võ hay không?”.
Lâm Ẩn đã phát hiện ra sự tồn tại trưởng lão Tần từ lâu rồi, thế nên anh mới không giết Lâm Thanh Diệp.
Mặc anh không sử dụng được nội lực, nhưng năng lực quan sát của anh thì vẫn còn đó.
Người bình thường không thể thoát khỏi ánh mắt anh được.
Mà Lâm Ẩn chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được trình độ của ông già đột nhiên xuất hiện này.
Khắp người ông ta tỏa ra một luồng khí thế võ học.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!