Ông già không còn bộ dạng xấu xa như trước đây, ngược lại trêи gương mặt đã lộ ra một biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Ông ta nói với Chu Dương rất thành khẩn: “Tiểu bối, chuyện này coi như tôi cầu xin cậu đi”.
“Không phải tôi thật sự muốn lấy phần thưởng này để uy hϊế͙p͙ cậu, cho dù cậu có đồng ý với tôi hay không, thật ra phần thưởng đều sẽ đưa cho cậu, lời nói vừa nãy chẳng qua chỉ là đùa với cậu mà thôi”.
“Cầu xin cậu, để lại cho Hứa gia của tôi một chút hương hỏa”.
Chu Dương im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
Anh có thể hiểu cho tâm tư của ông già này.
Mặc dù ông ta đã chết hơn nghìn năm rồi, trêи lý thuyết mà nói thì không nên nhúng tay vào chuyện của thế tục bây giờ.
Nhưng dẫu sao ông ta cũng là tổ tiên của Hứa gia.
Không có bất kỳ một người nào khi nghe được gia tộc của mình phải diệt vong mà còn có thể thờ ơ.
Thật ra ông già này đã làm rất tốt rồi, ông không can thiệp vào sự phát triển của thế tục bây giờ, ông cũng đồng ý Chu Dương ra tay hủy diệt Hứa gia, ông ta chỉ cầu xin Chu Dương để lại cho Hứa gia của họ một chút hương hỏa mà thôi.
Yêu cầu này không phải là quá đáng, Chu Dương liền gật đầu đồng ý.
“Bất luận quan hệ của cậu và Hứa gia sẽ trở nên thế nào, tương lai Hứa gia sẽ gặp phải phiền phức gì, hứa với tôi ít nhất bảo đảm Hứa gia có một người con trai có thể lớn lên thành người!”
Nét mặt ông già đầy nghiêm túc nhìn Chu Dương chằm chằm.
“Tôi bảo đảm với ông, nếu Hứa gia thật sự bị hủy diệt, tôi sẽ nhận một đứa trẻ, nuôi nấng nó thành người”.
Chu Dương cũng trả lời rất nghiêm túc.
Sau khi nghe lời đảm bảo của Chu Dương, ông già cuối cùng cũng mỉm cười.
Ông ta lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn ném cho Chu Dương: “Chàng trai, tôi tin tưởng con người cậu, chỉ cần cậu đồng ý thì tôi yên tâm rồi”.
“Đây là phần thưởng của cậu, hãy cầm lấy phần thưởng này rồi rời khỏi đây đi”.
Sau khi ông già nói xong, bàn tay to vùng lên, cửa đá lại lần nữa được mở ra, hiện rõ con đường trước đó Chu Dương từng đi qua.
Chu Dương cũng không vội rời đi, mà cầm chiếc nhẫn trêи tay nghiên cứu một hồi.
Anh hơi thất vọng: “Cái gì chứ, đây chính là phần thưởng mà ông nói à, một chiếc nhẫn rất bình thường, ngay cả kim cương cũng không có, ông già có phải ông lừa tôi không?”
Đây chắc là một chiếc nhẫn vàng nguyên chất, rất dẻo dai, nhưng dù là vậy, một chiếc nhẫn nhỏ như thế căn bản cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Bản thân sống dở chết dở liều mạng cả buổi tối, kết quả phần thưởng là một chiếc nhẫn vàng như này ư?
“Ha ha, chàng trai trẻ, cậu như vậy là không đúng rồi”.
“Kiến thức cậu nông cạn, không thể trách đồ của tôi không tốt”, ông già mỉm cười đắc ý: “Hãy thử đưa thần thức của cậu vào chiếc nhẫn đi”.
“Thần thức?” Chu Dương hơi sửng sốt.
Đó là thứ gì?
Thoáng chốc anh đã hiểu ra, khi một người tu hành bước vào cảnh giới hoàng đế võ giả thì sẽ mở ra thần thức.
Điểm này bản thân Chu Dương có thể chưa nhận ra được, nhưng trêи thực tế, trước đây khi anh sử dụng chiêu thức lãnh vực của hoàng đế, thì đã vận dụng thần thức rồi.
Lãnh vực hoàng đế tản chân khí trong cơ thể mình ra, bao trùm một khu vực.
Trong khu vực này, chân khí mà trong cơ thể có được đều nghe theo điều khiển của Chu Dương.
Chu Dương chỉ cần đứng yên không cử động, chỉ cần trong lòng hướng đến một khối đá muốn nhấc nó lên, chân khí bao phủ ở đây sẽ nhấc khối đá đó lên.
Nói thẳng ra, hành động này chính là thần thức điều khiển chân khí.
Nhưng vì thần thức của anh không mạnh, vì thế phạm vi điều khiển không lớn, mới dẫn đến lãnh vực hoàng đế của anh cũng không được xem là lớn mạnh.
Nghe nói tu sĩ siêu cấp thời xa xưa có thể lợi dụng thần thức để lấy đầu của kẻ địch cách xa ngoài nghìn dặm.
“Còn có chuyện này sao?”, Chu Dương hơi tò mò, ngay sau đó anh điều khiển thần thức của mình, tiếp cận chiếc nhẫn trêи tay.
Bên trong chiếc nhẫn này không ngờ còn có một không gian.
Không gian tuy không lớn, trông có vẻ cũng hai ba mét vuông, nhưng không gian đó, lại hoàn toàn ngăn cách với không gian tồn tại hiện thực trước mắt.
Tại sao lại nói như vậy, bởi vì trong không gian hai ba mét vuông này, được đặt rất nhiều thứ, Chu Dương đánh giá qua loa một chút, những thứ này ít nhất cũng nặng mấy trăm kg.
Nhưng chiếc nhẫn ở trêи tay, chỉ có trọng lượng của một chiếc nhẫn bình thường.
Anh thử lấy một cuốn sách từ bên trong chiếc nhẫn ra, kết quả cuốn sách đó thật sự đã xuất hiện trêи tay anh.
Chết tiệt, tuyệt thật!
Nhẫn không gian! Chu Dương nhanh chóng hiểu ra đây rốt cuộc là một chiếc nhẫn như thế nào, bên trong tồn tại đơn độc một không gian.
Có thể lợi dụng thần thức, đặt những thứ tồn tại trong hiện thực vào bên trong nhẫn, đồng thời anh cũng có thể lợi dụng thần thức để lấy thứ từ trong nhẫn ra.
“Thế nào, hậu bối, bây giờ còn thấy tôi keo kiệt nữa không?”, ông già hỏi.
“Không keo kiệt, không keo kiệt, tiền bối ông quả thật là quá hào phóng rồi”, Chu Dương kϊƈɦ động nói.
Đùa gì chứ, nhẫn không gian đấy!
Món đồ này đúng là mới nghe lần đầu.
Với kiến thức hiện giờ của Chu Dương cũng hoàn toàn chưa từng nghe nói đến thứ này, đây căn bản không phải thứ kỹ thuật khoa học có thể tạo ra.
Chỉ bằng chiếc nhẫn này Chu Dương tin rằng, nếu cầm đi đấu giá trêи sàn đấu giá quốc tế, ít nhất có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ.
Tương đương với quy mô mười mấy công ty Danh Dương.
Hơn nữa bên trong chiếc nhẫn này còn có rất nhiều thứ quý hiếm, cho dù Chu Dương chưa nhận biết rõ, nhưng cũng biết những thứ này tuyệt đối là có giá trị xa xỉ!
Ông già này sao có thể keo kiệt được chứ? Ông ấy quá hào phóng rồi, đúng không!
Chu Dương bắt đầu phấn khích: “Cảm ơn lão tiền bối!”
“Ha ha cảm ơn thì không cần đâu, món đồ này vốn dĩ nên là phần thưởng thông qua thử thách của cậu”, ông già cười nhạt, đáy mắt lại lóe lên sự hiu quạnh: “Tuy cậu không phải con cháu của Hứa gia khiến tôi hơi lấy làm tiếc, nhưng nếu cậu đã thông qua thử thách, món đồ này vốn dĩ nên thuộc về cậu”.
“Chỉ cần sau khi cậu ra ngoài, có thể thực hiện tốt lời hứa của cậu thì không cần phải nói những lời như cảm ơn, ngược lại thì tôi còn phải cảm ơn cậu nữa”.
Ông già nói rất nghiêm túc.
Nhẫn không gian tất nhiên rất quý giá, nhưng món đồ này với một người đã chết hơn nghìn năm như ông ta mà nói cũng không có giá trị gì.
Huống hồ món đồ này chỉ quý giá với người có cảnh giới tiên sư trở xuống mà thôi, đối với tiên sư mà nói món đồ này có thể tự mình luyện ra được.
Cũng giống như ngọn núi Thánh Sơn trước đây Chu Dương từng đi qua, đã có người sử dụng thủ thuật không gian như vậy để che giấu.
Đạt đến cảnh giới tiên sư, bản thân có thể điều khiển không gian ở một mức độ nhất định.
Nhưng Chu Dương không hề biết, cho dù đã biết anh cũng sẽ mang lòng cảm kϊƈɦ ông già: “Tiền bối, xin từ biệt!”
“Chuyện hứa với ông, tôi nhất định sẽ làm, nếu ông có thể mãi tồn tại ở đây, tương lai tôi sẽ báo tình hình của Hứa gia cho ông”.