Sau khi nói chuyện xong với ông già, Chu Dương liền đi theo lối trở về để quay lại.
Lúc này Hứa gia vẫn đang mở tiệc.
Họ đã mở tiệc cả một đêm, đến bây giờ trời đã hừng sáng, thì bọn họ mới bắt đầu rời đi.
“Ha ha, hôm nay chơi thật vui vẻ”, một đệ tử của Hứa gia phấn khích nói.
“Đúng vậy, đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy, cũng chính là tại cái tên tai họa Chu Dương kia”.
"Trước đây bởi vì cái tên tai họa Chu Dương đó, cho nên Hứa gia của chúng ta vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng đến tột cùng, hoàn toàn không thể có cảm giác thoải mái thật sự”.
“Còn bây giờ thì tốt rồi, Chu Dương đó chết, sau này chúng ta có thể vui vẻ mỗi ngày!"
Toàn bộ Hứa gia từ trêи xuống dưới, đều chìm đắm trong bầu không khí vui chơi hết mình, bao gồm cả Hứa Thánh Linh.
Với tư cách là một gia chủ, ông ta vô cùng thích thú khi nhìn cảnh vui mừng náo nhiệt, điều này khiến ông ta cảm nhận được toàn bộ Hứa gia đều đang rất thịnh vượng và ổn định.
Cứ vui chơi cho thỏa thích.
Trước đó, vì sự xuất hiện của Chu Dương, mà Hứa gia hoàn toàn không có được trạng thái như lúc này.
Cho dù ông ta là gia chủ, cho phép người bên dưới tổ chức tiệc tùng, thì những đệ tử này cũng không thể thật sự vui vẻ hưởng thụ được.
Bọn họ luôn cảm thấy lúc nào Chu Dương cũng như một ngọn núi đè ép trêи đầu bọn họ, khiến bọn họ không thể thực sự vui vẻ.
Bây giờ, Chu Dương chết rồi, Hứa gia của bọn họ lại lần nữa trở về thời kỳ đỉnh cao!
Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành!
Hứa Thánh Linh nghĩ vậy.
Từ chi tiết này thì có thể nhìn ra, tại sao phạm vi nhận thức của Hứa gia lại nhỏ hẹp đến như vậy.
Bởi vì đóng cửa không ra xã hội quá lâu, tầm nhìn của bọn họ đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thể nhìn thấy những thứ xuất hiện trong khu nhà Hứa gia, còn lại toàn bộ đều bị đã bị cách ly với thế giới bên ngoài.
"Mọi người hãy nghe tôi nói, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta vừa mới bắt đầu, cho nên mọi người không cần quá kϊƈɦ động, bữa tiệc hôm nay kết thúc tại đây, mọi người đều trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chúng ta tiếp tục làm công việc mà mọi người nên làm!”
Hứa Thánh Linh đứng giữa phòng khách và nói với mọi người.
“Chúng tôi hiểu thưa gia chủ”, các đệ tử hưng phấn đáp.
"Sau này mỗi ngày chúng ta đều tổ chức những bữa tiệc như thế này, uống rượu ngon và thức ăn ngon sao? Liệu tài chính của gia tộc chúng ta có thể duy trì được không?", một đệ tử lên tiếng hỏi.
Hứa Thánh Linh vẫn chưa lên tiếng, thì có một đệ tử khác đã nói: “Vậy là chắc chắn rồi, có phải anh là tên ngốc không đấy, địa vị của Hứa gia chúng ta thế nào chứ?”
“Là bá chủ của thành phố Đông Hải, bây giờ chúng ta đã chính thức xuất đầu lộ diện, cả thành phố Đông Hải này có bao nhiêu tài sản đều bị chúng ta khống chế?”
"Hứa gia của chúng ta không bao giờ lo thiếu tiền tiêu!”
Hứa Thánh Linh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, phương thức hoạt động của Hứa gia chúng ta chính là như vậy”.
"Là một đệ tử của Hứa gia, các người hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng có một điều rất quan trọng, các người phải tu luyện thật tốt, để nhanh chóng trở thành tông sư võ giả!”
"Chỉ cần Hứa gia của chúng ta có một lượng tông sư võ giả đông đúc, thì tiền của thành phố Đông Hải này sẽ liên tục đổ vào Hứa gia như nước chảy, tiền của chúng ta sẽ không tiêu hết!"
Hứa Thánh Linh cảm thấy điều này đang thúc đẩy các đệ tử của mình.
Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, nếu một người đã quen với ăn chơi rượu chè be bét thì sẽ rất khó để tập trung vào tu luyện.
Cũng giống như bây giờ, sau khi nghe những lời của Hứa Thánh Linh, toàn bộ đệ tử của Hứa gia lập tức hoan hô vui mừng.
Bọn họ thậm chí còn không nghĩ đến chuyện làm như thế nào để có thể tu luyện thật tốt, chỉ nghe Hứa Thánh Linh nói rằng, tiền của thành phố Đông Hải sẽ tiếp tục chảy vào túi Hứa gia của bọn họ, bọn họ sẽ không thiếu tiền tiêu.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một bóng người không mấy bắt mắt đột nhiên xuất hiện ở lối vào phòng khách.
Chu Dương mỉm cười nhìn đám người trước mắt, sau đó chậm rãi nói: "Không phải chứ, tôi vừa mới đến, mọi người đã muốn kết thúc rồi sao?”
“Chơi kiểu gì vậy chứ, người anh em, bây giờ anh mới đến có phải là hơi quá đáng rồi không?”
“Đúng vậy, muộn như vậy rồi anh còn đến chơi gì nữa, tự anh chơi một mình đi, chúng tôi phải trở về nghỉ ngơi rồi”, mọi người lần lượt nói, không thèm để ý người đứng ở cửa là ai.
Cũng không thể trách bọn họ được, giọng của Chu Dương rất bình thản, cả cơ thể đều ở tư thế rất bình thường, lười biếng dựa vào cửa, mọi người hoàn toàn không chú ý tới anh, đương nhiên bọn họ cũng không để ý người này là Chu Dương.
Chu Dương lại nói: "Như vậy không hay lắm, dù sao tôi cũng là khách".
"Tôi nói này, Hứa gia của các người thật sự không tốt nhỉ, rõ ràng là mời tôi đến đây làm khách, nhưng các người lại mở tiệc khi tôi vắng mặt, có phải các người xấu tính lắm đúng không?”
Giọng nói của Chu Dương vẫn bình thản như cũ.
Lần này, mọi người nghe thấy lời này có điều gì đó không đúng lắm.
“Người anh em, có phải anh còn ngái ngủ hay không?”
“Nói cái gì mà Hứa gia của các người, lẽ nào anh không phải người của Hứa gia sao?”
"Thật buồn cười, không phải người của Hứa gia sao anh có thể xuất hiện ở đây được? Đúng là buồn cười chết tôi rồi, lại còn nói mình là khách nữa chứ”, mọi người đều cười ầm lên.
Chỉ có một số thành viên cốt cán của Hứa gia do Hứa Thánh Linh dẫn đầu là nhận ra Chu Dương, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên nghiêm trọng.
Chu Dương! Tại sao lại xuất hiện rồi!
“Hứa gia chủ, một tối không gặp, nhìn sắc mặt của ông xem ra không tệ”, Chu Dương thản nhiên nói.
“Chu Dương”, Hứa Thánh Linh nghiến răng đáp lại!
Toàn bộ phòng khách của Hứa gia bỗng im lặng lạ thường.
Đám đệ tử vừa nãy đang giễu cợt Chu Dương, bây giờ cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Bọn họ nhìn vào ánh mắt nghiêm trọng của Hứa Thánh Linh và vài thành viên chủ chốt, trong lòng lại trở nên thấp thỏm lo lắng đến cùng cực.
Đồng thời, bọn họ cũng đang tự hỏi, tại sao Chu Dương lại xuất hiện, tên nhóc đó không phải đã chết rồi sao?
Lúc đó rất nhiều người đều tận mắt nhìn anh nhảy vào căn phòng bí mật, chắc chắn là tiến vào thử thách hoàng đế rồi, làm sao có thể sống trở lại được?
Chẳng lẽ những người tiến vào thử thách hoàng đế có thể sống sót trở về hay sao?
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu bọn họ.
Câu trả lời là có thể, vì Chu Dương còn sống đứng trước mặt họ.
Anh chưa chết cũng không hề bị thương chút nào, thậm chí thần sắc của anh còn rất tốt, như thể anh vừa trở về từ một chuyến nghỉ dưỡng!
“Số mệnh của cậu đúng là quá lớn”, Hứa Thánh Linh tức giận nhìn Chu Dương chằm chằm.
Dù có chết ông ta cũng không thể ngờ, Chu Dương lại có thể sống sót trở về!
“Không liên quan gì đến số mệnh, loại thử thách cỏn con này của các người hoàn toàn không thể lấy được mạng của tôi”, Chu Dương đi vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế, sau đó cầm lên một ly rượu vang, nhìn chằm chằm vào chất lỏng đỏ tươi trong ly rồi nói: “Hứa gia chủ, bây giờ các người dự định muốn làm gì?”
“Tôi đã sống sót trở về, Hứa gia của các người còn có cách nào khác để có thể đối phó lại tôi không?”