Nếu muốn tiêu diệt ai, phải khiến người đó phát điên lên.
Hứa gia bây giờ đang để lộ ra dấu hiệu này.
Sau khi lừa Chu Dương, đầu tiên bọn họ dùng một vài thủ đoạn tồi tệ để sỉ nhục anh, lúc bị Chu Dương phản kháng lại thì lại thẹn quá hóa giận.
Hoàn toàn không kiềm chế nổi, còn nói thẳng ra con át chủ bài của mình.
Sau đó bị Chu Dương lấy đi hai tỉ tệ, chỉ khi Chu Dương chủ động mới chịu bắt anh vào cuộc thử thách.
Thế rồi, đám người ngu ngốc này không đợi Chu Dương thử thách xong, mà đã vui vẻ tổ chức bữa tiệc.
Lúc Chu Dương thử thách thành công, toàn bộ Hứa gia đều đã hỗn loạn hết cả.
Dù nhìn từ góc độ nào, Hứa gia cũng để lộ ra hơi thở thối rữa của sự tận diệt.
Sự thác loạn và sự giận dữ của bọn họ, thật ra đều giống biểu hiện của việc phát điên.
Trong mắt gia tộc hạng nhất hay quyền lực hàng đầu ở thành phố Đông Hải, sự hiện diện của thứ khổng lồ này giống như một vị thần, một gia tộc ẩn dật không bị gò bó, song thực chất đã sớm mất đi thần thái trước đây.
Dĩ nhiên Chu Dương không biết những chuyện này, anh từ sớm đã quay về Đông Hải.
Bây giờ là sáu giờ sáng, không còn kịp để ngủ. Dù sao với một hoàng đế võ giả như anh, mấy việc như tắm rửa không quá quan trọng.
Anh về nhà tắm qua loa, sau đó ăn thêm một chút, rồi mở điện thoại đọc tin tức, chờ cuộc gọi từ Thẩm Bích Quân.
Khoảng tám giờ hơn, Thẩm Bích Quân gọi tới, bảo rằng hôm nay có hội nghị giao lưu ngành nghề mỹ phẩm, chín giờ sẽ bắt đầu.
Chưa quyết định rõ thời gian kéo dài bao lâu, có khả năng sẽ dài hai, ba ngày.
Vì nó có tầm quan trọng lớn, liên quan đến việc phân chia thị trường của ngành mỹ phẩm tại thành phố Đông Hải.
Nói trắng ra thì trong hội nghị phát sinh những tình huống đặc biệt gì, dẫn đến tranh chấp lợi ích như nào, cũng có thể khiến nhiều ông chủ phá sản ngay.
Đương nhiên, phá sản xảy đến với ông chủ của những công ty bé không đủ thực lực, còn công ty hàng đầu như Danh Dương sẽ không gặp phải vấn đề đó.
"Chu Dương, anh đang ở đâu, tôi lái xe tới đón anh", giọng Thẩm Bích Quân vang lên từ điện thoại.
"Được, tôi đang ở nhà", Chu Dương nghĩ ngợi một chút, đồng ý để cô ấy tới đón mình.
Dù sao anh cũng không có xe, nên anh dẫu có chạy nhanh tới đâu, thì việc chạy qua chạy lại trong thành phố cũng sẽ dễ dàng bị đưa lên tin tức.
Chu Dương đặt cho mẹ một món đồ. Quả thật anh chàng giao đồ rất nhanh, Thẩm Bích Quân chưa đến mà anh ta đã đến rồi.
Chu Dương cầm món đồ trêи tay, lên tầng tặng cho mẹ. Lúc này bà Chu vừa rửa mặt xong.
"Hôm nay con lại bận đi đâu à?", nhìn thấy món đồ trong tay Chu Dương, bà Chu hỏi một câu đầy ẩn ý.
Chu Dương gật đầu: "Vâng, công ty có chút việc".
"Không cần giải thích, mẹ tin con".
Bà Chu ngẩng đầu nhìn Chu Dương, sau đó mở túi bọc ra: "Con trưởng thành rồi, tự có chỗ đứng rồi, không cần báo cáo với mẹ mọi chuyện".
"Nhưng nhất định phải nhớ, nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được, hoặc gặp nguy hiểm gì, thì phải nói lại cho mẹ, không thể để mẹ không rõ lúc nào, làm sao con trai mẹ biến mất được".
Chu Dương im lặng.
Không biết từ lúc nào, bà Chu đã mơ hồ nhận ra hiện tại anh đang làm gì.
Ngày nào cũng tham gia các cuộc tranh đấu của những gia tộc lớn mạnh là vô cùng nguy hiểm.
Dù Chu Dương trước giờ chưa từng nhắc tới, nhưng bà Chu có vẻ đã ý thức được điều này, nên mấy ngày này lúc nào cũng nhắc anh chú ý cẩn thận.
Để mẹ yên tâm, Chu Dương chỉ có thể nói: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, chỉ là công ty cử con đi họp, lát nữa Thẩm Bích Quân tới đón con".
Nghe đến đây bà Chu mới yên lòng.
Là một người mẹ, bà luôn hi vọng tương lai của con trai mình tương sáng, nhưng đồng thời, lo lắng cũng là việc không tránh khỏi.
Lúc nghe thấy Chu Dương bảo đúng là đi xử lí chuyện công ty, bà mới vui vẻ lại.
Thẩm Bích Quân nhanh chóng tới nơi, chào hỏi bà Chu xong, Chu Dương và cô ngồi lên chiếc Maserati.
Maserati vừa chạy không xa, khuôn mặt Thẩm Bích Quân lộ ra vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô dùng ánh mắt kì lạ đánh giá Chu Dương.
"Thẩm tổng, không sao đâu, cô muốn hỏi gì thì hỏi, sao phải thần thần quỷ quỷ như vậy?", Chu Dương cười gượng.
Thẩm Bích Quân không do dự nữa, cô tấp xe vào lề đường, sau khi định thần lại câu hỏi thì lên tiếng: "Chu Dương, tối hôm qua anh làm gì?"
"Hả? Tối qua?", Chu Dương hơi sững sờ.
Tối hôm qua đúng là rất kϊƈɦ động, suốt một đêm anh ở trong căn phòng bí mật trải qua cuộc thử thách của Hứa gia, thậm chí còn phải trải qua mấy lần sinh tử.
Nhưng sao Thẩm Bích Quân biết?
Chu Dương hơi hoài nghi.
"Không làm gì, ở nhà ngủ", Chu Dương nói dối.
"Ở nhà ngủ? Mặt anh dày như vậy sao? Ở nhà ngủ mà cũng bắt người khác lái trực thăng đến đón anh à?", Thẩm Bích Quân mỉa mai.
Lần này Chu Dương mới rõ, chuyện là tối qua Hứa gia phái trực thăng đến đón anh đi, chắc chuyện bị lộ đến tai Thẩm Bích Quân.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tò mò không biết bây giờ Chu Dương đang tiếp xúc với ai.
Giờ tan tầm mà vẫn có người đưa trực thăng tới đón, có phải quá khoa trương không?
"Ha ha, có một quý bà giàu có vừa mắt tôi, nên tối qua đưa tôi đến nhà bà ta".
Dù biết Chu Dương đang nói đùa, nhưng trong lòng Thẩm Bích Quân không thoải mái.
"Dùng trực thăng mà gọi là quý bà giàu có, tôi cũng mua được trực thăng, chỉ là không muốn mua thôi!"
"Anh không có tiền đồ gì cả, người khác lái trực thăng đến là anh đi theo ngay, vậy nếu không tôi cũng mua ngay một cái trực thăng...”
Thẩm Bích Quân không nói hết câu, vì cô nhận ra mình phản ứng hơi thái quá.
Chu Dương cười khẩy: "Làm gì, cô mua trực thăng làm gì thế? Để đón tôi à? Hay cô lại đang ghen hả?"
"Hừ, đồ không biết xấu hổ", sắc mặt Thẩm Bích Quân đỏ ửng, ngang ngạnh phản bác: "Ai thèm ghen, bà đây là thấy thương thay cho em gái Tạ Linh Ngọc thôi".
"Không ngờ anh là đồ tồi như vậy".
"Sao tôi lại là đồ tồi...", Chu Dương nói không nên lời.
Hai người họ đấu võ mồm một hồi, xe đã nhanh chóng đến trước cửa khách sạn Huy Hoàng.
Lần này hội nghị giao lưu ngành nghề mỹ phẩm toàn Đông Hải được tổ chức ở khách sạn Huy Hoàng. Dù sao quy mô hội nghị không nhỏ, nên địa điểm cũng phải rộng rãi một chút.