Trước đây, Hứa gia đã từng chia rẽ một lần.
Hơn hai mươi năm về trước, một cuộc chia rẽ quy mô lớn đã diễn ra trong nội bộ Hứa gia, cũng chính là gia chủ của Hứa gia bây giờ và người dẫn đầu của nhánh phụ Hứa gia.
Bây giờ, nhánh chính vốn đã thối rữa đó lại một lần nữa xảy ra chuyện chia rẽ.
Vào cái đêm Chu Dương rời đi, Hứa Thánh Linh đã đưa vị phu nhân kia vào phòng của mình mặc cho mọi người ngăn cản.
Trong nhánh chính Hứa gia, tất cả những người có chữ Linh trong tên của họ đều thuộc loại địa vị được kính trọng.
Chữ Linh có nghĩa là thông suốt với thần linh, họ đều là những trụ cột của Hứa gia.
Mặc dù Hứa Linh Ngọc và Hứa Linh Thạch một người chết một người bị tàn phế, thậm chí cái người bị tàn phế kia còn bị Chu Dương bắt giữ, nhưng vẫn có rất nhiều người ủng hộ bọn họ.
Hứa Thánh Linh không thèm quan tâm đến mọi thứ mà đưa vợ của ông ta vào phòng trước mặt mọi người, điều này khiến những người ủng hộ Hứa Linh Thạch xảy ra xung đột trực tiếp với những người ủng hộ Hứa Thánh Linh.
Đêm hôm đó, khi Hứa Thánh Linh đang trong vui vẻ, cũng chính là khi ánh mắt của vị phu nhân kia đã mất đi mọi cảm giác, như một cái xác không hồn, thì các đệ tử của Hứa gia cũng đang đánh nhau ở bên ngoài.
Trận chiến xảy ra hơi đột ngột nên cũng rất hỗn loạn, ngày thường những đệ tử của Hứa gia này vốn chưa từng nghĩ tới việc đánh thành nhóm như vậy, hoàn toàn không biết quy tắc gì, đánh nhau đến mức mắt ai cũng đỏ ngầu lên, nhìn thấy người nào là đánh người đó.
Cuối cùng, người ở tầng lớp cao của Hứa gia đã phải ra tay ngăn chặn cuộc bạo động, còn Hứa Thánh Linh cũng đã bị người lôi ra từ trong phòng.
Sau đó, hai bên thương lượng, chuyện này tạm thời không đề cập tới, trước mắt cùng nhau bình tĩnh lại rồi đàm phán sau.
Chuyện này cũng được xem là một thời kỳ chiến tranh lạnh, cho nên theo một khía cạnh nào đó, có thể nói rằng Hứa gia lại lần nữa bị chia rẽ.
Nếu như phải đàm phán, vậy thì bên phe vị phu nhân kia phải có một người dẫn đầu đứng ra làm chủ mọi chuyện mới đúng.
Mà vị phu nhân kia cũng không thể làm được việc này, ngay cả bản thân bà ta cũng bị Hứa Thánh Linh đưa vào phòng làm nhục, nếu để bà ta đứng ra làm người dẫn đầu, e rằng không có sức mạnh uy hϊế͙p͙.
Về phần những người đứng về phe bà ta, nói trắng ra thì người bọn họ ủng hộ cũng chính là hai anh em Hứa Linh Thạch và Hứa Linh Ngọc mà thôi.
Hứa Linh Ngọc chắc chắn đã chết, cho nên việc cấp bách hàng đầu lúc này của bọn họ là phải chuộc Hứa Linh Thạch quay về trước đã.
Sau khi nghe lý do của vị phu nhân kia, Chu Dương thản nhiên cười: "Các người muốn đem lão già kia trở về để chủ trì mọi chuyện, e rằng ông ta đã không còn cái khả năng gánh vác được rồi”.
Lão già Hứa Linh Thạch kia vì để có thể đối phó lại Chu Dương, nên ông ta đã sử dụng một cú đấm làm tổn hại nghiêm trọng đến tuổi thọ của mình.
Cú đấm đó không khiến Chu Dương bị thương, nhưng bản thân Hứa Linh Thạch đã trở thành kẻ tàn phế, hai tay hai chân đều đã bị hủy hoại, thậm chí không thể đứng dậy được.
Muốn lão già này quay về và dẫn dắt bọn họ e rằng rất khó.
Sau khi nghe Chu Dương thuật lại, vị phu nhân im lặng: “Ý của cậu là chồng tôi đã hoàn toàn trở thành một người tàn phế ư?”
“Đúng vậy, người chồng như vậy, bà còn cần nữa không?”
Chu Dương thẳng thắn nói thật, không hề lo lắng đến chuyện sẽ làm tổn thương trái tim của vị phu nhân.
Vị phu nhân kia có đau lòng hay không thì cũng không liên quan gì đến anh, sao anh phải lo lắng chứ! Anh chỉ kể lại sự thật mà thôi.
Nhưng không ngờ, vị phu nhân kia lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chu Dương: "Cậu Chu, cậu đã đánh chồng tôi thành kẻ tàn phế, không phải cậu nên chịu trách nhiệm về chuyện này sao!”
Giọng nói của vị phu nhân kia mang theo sự tức giận.
Bà ta tức giận và đau lòng cũng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao chồng bà ta đã mất tích lâu như vậy, khó khăn lắm mới nghe được tin vẫn còn sống, nhưng cuối cùng lại là người tàn phế, chuyện này dù cho đổi thành ai thì họ cũng khó mà chấp nhận nổi.
Bà ta buồn thì có buồn, nhưng lại đổ trách nhiệm này lên người Chu Dương, vậy thì bà ta là người không đúng.
"Dù sao lão già này cũng đã tàn phế rồi, cậu muốn giữ thì giữ, nếu không muốn giữ thì trở về tôi sẽ ném ông ta xuống sông”.
Chu Dương không kiên nhẫn nói: "Đừng cố đổ trách nhiệm lên đầu tôi, lão già của nhà các người nói trắng ra là ông ta tự làm mình tàn phế, không liên quan gì đến tôi”.
Chu Dương không phải kẻ ngốc, nên sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này.
Vị phu nhân đột nhiên cảm thấy xót xa, nhưng cho dù có xót xa như thế nào cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng một mình, dù sao bà ta cũng không thể tìm đến Chu Dương khóc lóc om sòm được, điều quan trọng là dù bà ta có làm thế thì Chu Dương cũng không thèm quan tâm!
Suy đi tính lại, cuối cùng vị phu nhân đó quyết định chuộc Hứa Linh Thạch trở về, dù cho là một kẻ tàn phế thì đó cũng chính là chồng của bà ta!
“Cậu đưa ra một cái giá đi, chút nữa tôi sẽ đưa chồng mình về, cậu nói xem cậu muốn gì”, vị phu nhân đó nói thẳng: “Bởi vì bây giờ chúng tôi đã tách ra khỏi Hứa gia rồi, nếu như cậu nói muốn tiền, thì có lẽ chúng tôi không thể chi trả được, có điều trong tay chúng tôi còn có một vài tông sư võ giả, có thể giúp cậu làm một số việc”.
Bây giờ bên phe của vị phu nhân đã tách khỏi Hứa Thánh Linh, do đó toàn bộ tiền của Hứa gia, bọn họ không thể lấy được một đồng nào, nhưng những tông sư võ giả ủng hộ bọn họ lại có tận khoảng mười người, lực lượng như vậy nếu đặt ở một nơi nào đó của thành phố Đông Hải thì đều có thể gọi là khủng bố.
Chỉ có điều, những thứ này đều không có giá trị lớn với Chu Dương.
Chu Dương suy nghĩ một lát, nếu như không lấy tiền, thì Hứa gia thực sự không có thứ gì có thể thỏa mãn được anh.
Dứt khoát không cần cái gì nữa: “Thế này đi, bà đưa lão già của bà trở về trước, còn về yêu cầu gì, thì cứ chờ tôi suy nghĩ rồi nói sau”.
“Cứ xem như bà nợ tôi một yêu cầu”.
Nợ một yêu cầu, không ai biết yêu cầu này là gì.
Có lẽ là một yêu cầu rất quá đáng, thậm chí vị phu nhân đó phải hy sinh bản thân mình.
Bà ta biết chỉ cần đồng ý, thì sau này dù Chu Dương có đưa ra yêu cầu gì, bà ta cũng sẽ không thể từ chối, lý do rất đơn giản, bà ta không có quyền từ chối trước mặt Chu Dương.
Nhưng bà ta vẫn đồng ý.
Bởi vì nếu bà ta không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác.
Sau đó Chu Dương nhắc nhở Ngưu Xuyên, nếu lát nữa có người đến đón Hứa Linh Thạch thì cứ giao ông ta cho bọn họ đưa đi.
Ngưu Xuyên không hỏi lý do liền đồng ý ngay.
Không lâu sau, Hứa Linh Thạch đã được vị phu nhân đó đón đi.
Khi vừa nhìn thấy vị phu nhân đó, nét mặt của Hứa Linh Thạch đầy vẻ không dám tin hỏi: “Vợ, sao bà cũng đến đây rồi, cái tên khốn kiếp Chu Dương cũng bắt bà đến đây ư?”
“Ngay cả bà cũng bị cậu ta bắt lại, lẽ nào toàn bộ Hứa gia đã rơi vào tay cậu ta?”
Hứa Linh Thạch buồn bã nói.
Ông ta ở chỗ Chu Dương đã lâu như vậy, mỗi ngày đều tưởng tượng Hứa gia có thể đánh bại Chu Dương, sau đó sẽ cứu ông ta về.
Nhưng chờ đợi mãi, cuối cùng người đến lại là vợ của ông ta.
Điều này khiến ông ta nghĩ rằng Hứa gia đã sụp đổ thật rồi.
Sau này gia tộc của bọn họ cũng không còn cơ hội chuyển mình được nữa.
Vị phu nhân đó lắc đầu, rồi kể lại một lượt toàn bộ nguyên nhân và sự việc xảy ra trước đó.
Trong đó còn bao gồm cả chuyện bà ta bị Hứa Thánh Linh bắt vào phòng làm nhục.
Dù sao chuyện này cũng không phải là bí mật, không thể che giấu được, cho nên nói ra sự thật còn hơn.
Sau khi Hứa Linh Thạch nghe xong, ông ta còn suy sụp và sửng sốt hơn trước.