“Chu tiên sinh”, trong tay Hổ gia cầm hai chiếc vali, sau lưng ông ấy còn có bốn người áo đen nhấc hai chiếc vali lớn hơn.
Hổ gia tự mình đưa đến một trăm triệu tiền mặt!
Một trăm triệu tiền mặt là gì?
Trọng lượng của một tờ tiền một trăm tệ khoảng một gram rưỡi.
Có vẻ không quá nặng.
Nhưng một trăm triệu chính là một triệu tờ một trăm tệ.
Một triệu tờ! Nhân với một gam rưỡi cũng nặng khoảng một triệu một trăm năm mươi ngàn gram, nói cách khác, trọng lượng của một trăm triệu chính là nặng đủ một tấn.
Trêи thực tế, người bình thường cũng không nhấc nổi thứ đồ vật với trọng lượng này.
Cũng may, không có người bình thường bên cạnh Hổ gia.
Hai vali trong tay của ông ấy, phân ra mỗi bên chứa năm triệu, hai cái vali là mười triệu.
Vali năm triệu đã quá khoa trương, hai vali trong tay của Hổ gia đặt trước mặt Chu Dương, còn bốn người áo đen đằng sau ông cũng đặt hai cái vali cực lớn xuống.
Đủ một trăm triệu tiền mặt đặt cùng một chỗ, có thể so sánh với thể tích một bàn tiệc lớn.
Thử tưởng tượng trước mặt mình đặt một đống tiền khổng lồ như bàn tiệc lớn, chi chít và kiên cố sẽ có cảm giác thế nào?
Đó có là gì, Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn mỗi bên đem đến năm mươi triệu, tổng cộng là hai trăm triệu!
Hai trăm triệu đặt chung chỗ, xếp chồng lên nhau còn cao hơn người, vẫn là thể tích có chiều dài và chiều rộng mà một người vươn hai cánh tay cũng không với tới.
Hai trăm triệu tiền mặt đủ để lấp đầy nhà vệ sinh của một gia đình bình thường!
Hai trăm triệu giống như là chuyện không thể tưởng tượng với nhóm người Lưu Khánh Sĩ.
Bọn họ nghe nói giá trị của Chu Dương hơn mười tỷ, suy ngẫm đòi hai trăm triệu có lẽ cũng không quá đáng.
Nhưng bọn họ không có khái niệm về hai trăm triệu, đến bây giờ, khi hai trăm triệu đặt trước mặt, họ mới ý thức được cái gì gọi là sức mạnh thật sự của tiền mặt.
Những số tiền này đặt trước mặt đủ làm vô số người phát điên!
Số tiền này có thể mua được vài mạng người!
Nhóm người Lưu Khánh Sĩ không nghi ngờ về điều này!
Điều khiến bọn họ hoảng sợ chính là những người đã đem tiền đến cho Chu Dương.
Qua việc chào hỏi của Hứa Nhất Lôi và Hầu Tử, bọn họ biết được thân phận của ba người này.
Chủ nhân thật sự đứng sau khách sạn Huy Hoàng là Hổ gia!
Gia chủ gia tộc đứng đầu trong số gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải là Tôn Càn Khôn!
Gia chủ gia tộc đứng thứ hai trong số gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải là Tô Thế Minh!
Đương nhiên lúc này, địa vị của Tô Thế Minh cao hơn Tôn Càn Khôn, nhưng nhóm người Lưu Khánh Sĩ chắc chắn không hiểu.
Bọn họ chỉ biết, gia tộc của hai người này đều lớn mạnh như trong truyền thuyết.
Đặc biệt Hổ gia là thần tượng một đời của đám vô lại ở dưới đáy xã hội!
Đại ca thế giới ngầm thật sự, người đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Đông Hải!
Nhưng nhóm người này lại cung kính trước mặt Chu Dương, bộ dạng phục tùng mệnh lệnh khiến đám Lưu Khánh Sĩ rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Rốt cuộc Chu Dương có thân phận gì?
Chu Dương phớt lờ suy nghĩ của bọn họ, đập nhẹ tờ tiền trước mặt, nói: “Số tiền mà các người cần, tôi đã mang đến cho các người rồi đây”.
“Trước tiên hãy nhận tiền, sau đó sẽ đến sự trừng phạt của tôi dành cho các người”.
Chu Dương không định buông tha những người này, anh rất ghét những người một khi làm chuyện gì sai trái thì lập tức dùng bộ dạng khóc lóc xin lỗi, do đó anh không định cho nhóm người này có cơ hội để xin lỗi.
Các người không phải muốn tiền lắm sao?
Tôi đã mang tiền đến cho các người, bây giờ thì các người không cần phải xin lỗi.
Chu Dương lãnh đạm nói: “Nhận lấy đi”.
Thế nhưng, nhóm người Lưu Khánh Sĩ đâu dám!
Bây giờ hai trăm triệu tiền mặt đặt trước mặt họ, nhưng họ lại không có chút lòng tham, ngược lại còn đầy áp lực.
Giống như hai trăm triệu tiền mặt đặt trước mặt bọn họ là một ngọn núi lớn.
“Đừng, đừng, anh Dương, anh Chu, bố Chu, chúng tôi sai rồi!”, Lưu Khánh Sĩ vẫn kiên trì nói: “Tha cho chúng tôi, chúng tôi không cần số tiền này nữa!”
“Không cần sao?”, Chu Dương lẩm bẩm
Sau đó anh lấy hai xấp từ trong đó ra nghịch.
“Anh nói cần hai trăm triệu, tôi tốn công sai người khác đem qua đây cho anh, kết quả anh nói một câu không cần thì không cần à?”
“Thế nào? Anh cảm thấy trêu đùa tôi rất vui phải không?”, Chu Dương lạnh lùng nói.
Thật ra hành động này hơi phi lí.
Vì trước khi Chu Dương gọi người đưa tiền đến, nhóm người Lưu Khánh Sĩ đã bắt đầu nhận lỗi.
Là Chu Dương phớt lờ bọn họ, bắt người khác đem tiền qua.
Nhưng mà phi lí thì đã sao?
Có cần giảng đạo lí với những người như vậy không?
Lúc đầu bọn họ ức hϊế͙p͙ Chu Dương, có nhiều lí do quá đáng hơn thế này.
Bây giờ Chu Dương đã rất nhân từ!
Chu Dương ném một xấp tiền trong tay trước mặt bọn họ: “Các người nghĩ bây giờ tôi có thể buông tha cho các người sao?”
“Thật sự cảm thấy tôi không nóng nảy ư? Lượn lờ trước mặt tôi lâu như vậy, bây giờ tôi cũng đưa tiền cho các người, các người nói một câu không cần, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, để các người bình an quay về sao?”
Đơn giản chỉ là trò đùa được chưa!
Sau khi Chu Dương nói xong, nhóm người Lưu Khánh Sĩ cũng ý thức được rốt cuộc mình vô liêm sỉ đến mức nào.
Sao bọn họ có thể mong đợi Chu Dương sẽ buông tha bọn họ?
Trong đầu bọn họ nghĩ rằng, dù Chu Dương có mạnh mẽ ra sao thì vẫn có chút liên quan đến thằng nhóc dễ bị ức hϊế͙p͙ trước đây.
Nhưng bây giờ bọn họ ý thức được, lúc này Chu Dương đã không liên quan gì với Chu Dương trước kia.
Cho dù là thực lực hay tính cách.
Bọn họ đã không có bất kì hi vọng gì, không thể chạy thoát.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Lưu Khánh Sĩ tuyệt vọng nói.
Hắn hiểu mình không thể thoát được, nhưng hắn cũng không ngờ Chu Dương lại dùng cách này đối phó với hắn.
Chu Dương vô cảm nhìn hắn một hồi, sau đó lắc đầu.
“Thôi vậy, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó rời đi”, Chu Dương thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời, lập tức có một người áo đen bước về phía trước, vứt một con dao nhỏ trước mặt nhóm người Lưu Khánh Sĩ.
Nhìn con dao găm sáng chói trêи mặt đất, Lưu Khánh Sĩ cảm thấy ớn lạnh.
Đùa gì vậy, lẽ nào hắn phải dùng dao chặt đứt cánh tay của mình sao?
Sao có thể chứ? Thứ như cánh tay thì một nhát có thể chặt đứt à? Sao có thể làm được!
Lưu Khánh Sĩ lắc đầu liên tục: “Không, không thể, Chu Dương, anh không thể tàn nhẫn như vậy! Làm thế này rất quá đáng!”