Mấy người này cảm thấy hối hận đồng thời lại rất vui mừng vì giờ đây mình là người sát cánh với Chu Dương.
Đi theo một cậu ấm nhà giàu mới là con đường tiền tài tươi sáng!
Quan trọng là tâm thái của Chu Dương rất vững vàng, anh chưa bao giờ chủ động nhắc đến thân phận này của mình.
Lúc này, họ càng thêm tin tưởng Chu Dương tuyệt đối có triển vọng trong tương lai!
“Tôi định quay về Chu gia”, Chu Dương bình thản nói.
Câu này giống như một tiếng sấm nổ tung trước mặt mấy người này!
Quay về Chu gia! Có ý gì? Ý là Chu Dương thật sự muốn thừa kế Chu gia sao?
Vậy sau này chẳng phải họ quen biết với gia chủ của Chu gia à!
Lợi hại thật đấy! Mấy người họ lập tức trở nên phấn khích.
Nhưng Chu Dương lại tạt cho họ một gáo nước lạnh: “Trở về Chu gia cũng không nhất thiết phải vào Chu gia”.
Chu Dương nói: “Tôi không có hứng thú với vị trí gia chủ của Chu gia, nhưng quan trọng là Chu gia phải cho tôi một công đạo, cho mẹ tôi một lời giải thích”.
“Chuyện này có thể không suôn sẻ lắm bởi vì chắc chắn người Chu gia sẽ coi tôi như kẻ thù, tôi cần các ông giúp đỡ”.
Chu Dương nói rõ mục đích của mình.
Nói cho dễ hiểu là khi anh mới bắt đầu kiếm tiền, nâng cao thực lực của mình thì anh đã có ý nghĩ này.
Anh bồi dưỡng người Tô gia, giúp đỡ Hổ gia vào Hứa gia, thật ra không chỉ đơn thuần muốn tiêu diệt Hứa gia trước đây.
Mặc dù Hứa gia trước đây có thù với Chu Dương, thậm chí luôn muốn giết Chu Dương nhưng anh vẫn có thể đưa mẹ mình bỏ trốn bất cứ lúc nào anh muốn.
Anh chọn ở lại và chống lại Hứa gia thật ra là anh đang có kế hoạch.
Vạch ra một kế hoạch lớn, anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bồi dưỡng thế lực của mình. Mà hiển nhiên anh đã làm được điều đó.
Những người trước mặt này đều là thế lực dưới trướng anh, do anh bồi dưỡng nên.
Nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn bồi dưỡng thế lực này tất nhiên vẫn là vì anh muốn mình có vốn liếng nhất định khi trở về Chu gia.
Bởi vì anh không muốn cầu xin sự thương hại của Chu gia để yêu cầu Chu gia giữ anh lại. Anh muốn quay về Chu gia với phong thái mạnh mẽ, yêu cầu Chu gia cho anh lời giải thích!
Bây giờ đã đến thời điểm đó, dĩ nhiên Chu Dương sẽ nói rõ những mục đích này.
Anh cần Hổ gia, Tôn gia và Hứa gia giúp đỡ bởi vì anh bồi dưỡng ba gia tộc này là để dùng vào mục đích này.
Nghe Chu Dương nói vậy, ba người cũng không đắn đo nhiều, lập tức đồng ý.
Điều này có thể nhìn ra được từ lúc họ kiên quyết giúp Chu Dương ngăn Chu Minh.
Họ là đồng minh chân chính!
Hơn nữa về mặt ý nghĩa nào đó, họ đều là đàn em tay sai của Chu Dương!
Lựa chọn thoái thác vào thời điểm này chính là phản bội, họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy nên cũng không có ý định phản bội lại Chu Dương.
Chu Dương gật đầu nằm trêи ghế sofa xoa thái dương: “Được rồi, chuyện này cứ thế trước đã”.
“Đợi lúc tôi thực sự có ý định trở về Chu gia, tôi sẽ tìm các ông bàn bạc cụ thể sau. Bây giờ tôi còn vài việc cần giải quyết ở thành phố Đông Hải”.
Mặc dù đã hạ quyết tâm quay về Chu gia nhưng chuyện này chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng, không thể nôn nóng được, chẳng hạn như không thể bỏ mặc công ty Danh Dương.
Xử lý xong một đống lộn xộn, Chu Dương ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau đi làm.
Đã lâu anh không xử lý công việc ở công ty Danh Dương, thậm chí rất lâu rồi anh không đến văn phòng. Lần trước lúc đi họp với Thẩm Bích Quân, cuộc họp vừa kết thúc anh đã đến Hứa gia.
Vì vậy hôm nay vừa đến là anh đã đi thẳng vào văn phòng, bắt đầu xem xét tài liệu của mình.
Khoảng hai giờ sau, Thẩm Bích Quân gõ cửa bước vào.
“Ôi, đây chẳng phải là Chu tổng của chúng ta sao. Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây làm việc thế này?”, Thẩm Bích Quân châm chọc nói.
Dù sao có thể nói vị trí của Chu Dương trong công ty Danh Dương là rất quan trọng.
Liên tiếp ba sản phẩm hot của công ty Danh Dương đều do Chu Dương phụ trách.
Bây giờ công ty Danh Dương không có Thẩm Bích Quân thì không sao nhưng không có Chu Dương thì không được.
Hơn nữa anh còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Nhưng với tình hình như vậy, Chu Dương lại chỉ đi làm một ngày trong vài tuần, điều này khiến Thẩm Bích Quân điên tiết.
Công ty này không có anh thì không duy trì được nữa, vậy anh có thể có tâm với công ty một chút được không!
Cũng may dù Chu Dương không đến công ty, cũng sẽ xử lý một số việc qua máy tính, xây dựng khuôn khổ chung cho sự phát triển của công ty.
Nhưng dù như vậy, Thẩm Bích Quân vẫn rất không vui.
Vì điểm chung lớn nhất của cô và Chu Dương là cả hai cùng chung một công ty.
Bây giờ Chu Dương thường không đến công ty, dường như cô cũng rất ít khi tiếp xúc với Chu Dương nên mới chạy đến châm chọc anh.
Chu Dương cũng hết cách, ngượng ngùng nói: “Thẩm tổng, không phải tôi cũng bận sao, cô xem có chút thời gian rảnh là tôi lập tức đến làm việc đấy thôi”.
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn chuyện của công ty, anh có tin tôi đuổi việc anh không”, Thẩm Bích Quân tức giận nói.
“Ha ha, tất nhiên tôi tin chứ thế nên tôi đây không phải biết sai rồi sao. Thẩm tổng, cô tha thứ cho tôi đi, đừng đuổi việc tôi mà!”
“Tôi trêи có già dưới có trẻ, chỉ dựa vào công việc này để sống thôi đấy”, Chu Dương nói đùa.
Cuộc trò chuyện giữa hai người có cảm giác tựa như bạn trai đang dỗ dành bạn gái mình vậy.
Thẩm Bích Quân cũng không tức giận nữa, giả vờ hừ một tiếng sau đó nói: “Đi thôi, đi họp với tôi”.
“Khó khăn lắm ông chủ Chu mới đến một lần, chẳng lẽ tôi không nên triệu tập cuộc họp toàn thể quản lí cấp cao chào đón anh sao”.
Thẩm Bích Quân nói xong liền bước ra ngoài, Chu Dương cũng vội bước theo.
Nội dung cuộc họp rất đơn giản, chỉ lập ra kế hoạch chi tiết theo khuôn mẫu của Chu Dương, sau đó từng bộ phận báo cáo thành tích và khó khăn gặp phải.
Ngay khi cuộc họp sắp kết thúc, Thẩm Bích Quân bỗng nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, nhưng mọi người đừng đi vội, tôi giới thiệu với mọi người cổ đông mới của công ty Danh Dương, cổ đông lớn thứ ba”.
“Đồng thời vị cổ đông này cũng sẽ giữ một chức vụ trong công ty Danh Dương chúng ta, cụ thể là vị trí nào thì mọi người bàn bạc sau”.
Mọi người nhìn nhau, công ty Danh Dương xuất hiện cổ đông lớn thứ ba? Hơn nữa còn giữ chức vụ?
Cổ đông lớn thứ ba này là ai?
Lúc này cửa phòng họp mở ra, mọi người đều ngẩn người, chỉ có Chu Dương hơi nheo mắt.
Chu Minh! Tên này đến đây làm gì?