Trong ánh mắt Thẩm Bích Quân lóe lên sự tò mò, đương nhiên cô cũng vô cùng hiếu kì với thân phận của Chu Minh.
Đương nhiên tất cả mọi người đều có thể nhìn ra công ty Danh Dương có cơ hội phát triển rất lớn, có tiềm lực để bỏ tiền đầu tư.
Nhưng giá trị của công ty đã bao gồm cả tiềm năng của nó nữa.
Ví dụ lúc này công ty Danh Dương được định giá khoảng ba mươi tỷ nhưng thực tế thiết bị và sản phẩm, nhân công vẫn chưa đến mười tỷ.
Việc định giá một công ty ở một mức độ lớn có liên quan đến tiềm lực và giá trị thương hiệu.
Giống như công ty có tiềm lực cực lớn như công ty Danh Dương, giá trị thương hiệu đã mở rộng lên gấp đôi giá trị của nó.
Trong trường hợp này cho dù mọi người muốn thu mua công ty Danh Dương, thứ họ muốn chắc chắn là hạ giá chứ không thể là việc tăng giá.
Bởi vì tiềm lực của bạn đã được định giá bên trong, trêи thực tế tiềm lực mà công ty chắc chắn vẫn sẽ tồn tại khả năng thua lỗ.
Nói cách khác, công ty Danh thương trêи thực tế chỉ đáng ba mươi tỷ không hơn.
Nhưng khi tên Chu Minh này tìm Thẩm Bích Quân, vừa mở lời liền nói một trăm năm mươi tỷ.
Là một trăm năm mươi tỷ đấy!
Cả phương Đông này có bao nhiêu người có thể tùy ý lấy ra một trăm năm mươi tỷ?
Nghe nói liên tiếp vài năm, bố của A Li - chủ tịch công ty nọ đều là người giàu có đứng đầu ở phương Đông, giá trị cá nhân có thể lên tới hai trăm năm mươi tỷ.
Xem ra dường như việc lấy ra một trăm năm mươi tỷ cũng không phải vấn đề.
Dẫu sao hai trăm năm mươi tỷ kia chỉ là giá trị bản thân của ông ta, lấy ra một trăm năm mươi tỷ ông ta vẫn còn một trăm tỷ.
Nhưng trêи thực tế đối với bố của A Li, để ông ấy thật sự tùy tiện lấy ra một trăm năm mươi triệu chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Bởi vì chỉ là giá trị bản thân của ông ta đạt đến hơn hai trăm triệu mà thôi, bên trong đó phần lớn là cổ phiếu chứ không phải tiền mặt.
Đương nhiên cổ phiếu của ông ta có thể quy đổi thành tiền mặt nhưng chắc chắn phải cần một quá trình, không thể nào nói ngày hôm đó thì có thể đưa luôn ra một trăm năm mươi tỷ.
Nhưng người trẻ tuổi tên Chu Minh này khi nói chuyện với Thẩm Bích Quân lại thật sự lấy luôn ra chi phiếu.
Chi phiếu kia Thẩm Bích Quân đã điều tra là thật.
Nói cách khác người trẻ tuổi tên Chu Minh này thật sự có một trăm năm mươi tỷ trong ngân hàng, thậm chí còn có nhiều hơn.
Lúc đó thật sự đã khiến cho Thẩm Bích Quân bị sốc.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đổi sang một góc độ khác để suy nghĩ cô cũng chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn so với người thường một chút, chưa từng tiếp xúc với con số khoa trương như vậy.
Lúc đó cô nhận ra rằng người trẻ tuổi tên Chu Minh này tuyệt đối không bình thường.
Có lẽ hắn đến đây không phải vì tiềm lực của công ty Danh Dương.
Thẩm Bích Quân không bán công ty Danh Dương mà đưa ra đề nghị Chu Minh mua cổ phần.
Chu Minh vui vẻ đồng ý, mua lại tất cả số cổ phần mà hắn có thể mua được ngoại trừ cổ phần trong tay của Thẩm Bích Quân và Chu Dương, toàn bộ số còn lại đều thuộc về hắn.
Nói cách khác công ty Danh Dương bây giờ chỉ có ba cổ đông.
Sau đó Chu Minh lại đưa ra yêu cầu: "Mặc dù là cổ đông thứ ba nhưng tôi cảm thấy tôi có lẽ cũng có quyền lợi được tìm một vị trí trong công ty”.
Chu Minh lịch sự nói với Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân không rõ Chu Minh rốt cuộc là người như thế nào, một người trẻ tuổi ngây thơ khi đối mặt với mình lại khách khí như thế, giống như đang đối xử với một vị khách quý.
Thẩm Bích Quân đương nhiên sẽ không kiêu ngạo, cũng rất khách khí nói: "Đương nhiên rồi, nên làm vậy mà”.
"Anh muốn vị trí nào cũng được, nếu như không phải sở trường chúng tôi có thể thuê cho anh một trợ lý”.
Thẩm Bích Quân cũng nhìn ra được Chu Minh này đa phần là đến chơi.
Vì vậy cô đang nghĩ tên này muốn vị trí nào thì cho hắn vị trí đó sau đó chuyện gì hay quyền lực thực sự cũng đều không có, chỉ sắp xếp cho hắn một trợ lý trêи danh nghĩa.
Chu Minh lại từ chối đề nghị này: "Thẩm tổng, nếu như tôi đảm nhiệm một chức vụ nào chắc chắn sẽ phải học tập hẳn hoi, cô sắp xếp trợ lý cho tôi, tôi sẽ không cần phải quan tâm chuyện gì nữa toàn bộ đều đã có trở lý làm, như vậy tôi làm gì chứ?"
"Thế này đi, cô yên tâm giao cho tôi một chức vụ, giả sử tôi không làm tốt chuyện gì gây ra tổn thất tôi sẽ bồi thường cho công ty”.
Nói xong hắn đưa chi phiếu một trăm năm mươi tỷ cho Thẩm Bích Quân nói là tiền để bảo đảm.
Bảo đảm hắn ở trong công ty sẽ làm việc hẳn hỏi.
Thẩm Bích Quân còn có thể nói gì chứ?
Người ta đã là cổ đông lớn thứ ba, bản thân có đủ quyền lực quản lý công ty này rồi.
Trong tình hình này người ta đảm nhiệm một chức vụ, không chỉ không nói đến chuyện thù lao mà ngược lại còn đưa cho bạn một trăm năm mươi tỷ tiền đặt cọc.
Nó tương đương với năm lần giá trị của cả công ty.
Thẩm Bích Quân làm sao còn có thể từ chối?
Vì vậy xuất hiện cảnh tượng ngày hôm nay, Chu Minh ở trong công ty tùy ý lựa chọn chức vụ còn Thẩm Bích Quân ở bên phối hợp với hắn.
"Một trăm năm mươi tỷ, ra tay thật hào phóng".
Chu Dương chống cằm nói, cảm thấy không thể hiểu được Chu Minh rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này Thẩm Bích Quân lại nói một câu: "Thực ra tôi chọn hợp tác với anh ta không hoàn toàn bởi vì anh ta là kẻ ngốc lắm tiền”.
Đúng vậy, sau một loạt việc hợp tác này Chu Minh dường như không hề có được lợi ích gì... Lợi ích chỉ là hắn trở thành cổ đông lớn thứ ba của công ty Danh Dương.
Nhưng chỉ là thân phận cổ đông, không hề đáng với những gì mà hắn đã bỏ ra.
Hắn dường như chỉ biết tiêu tiền và tiêu tiền, đây không phải là kẻ ngốc lắm tiền sao?
Người như vậy đi hợp tác với bất kỳ công ty nào đều sẽ không bị từ chối.
Thẩm Bích Quân lại nói: "Mặc dù tên này ngốc nghếch lắm tiền khiến tôi cảm thấy lần hợp tác này không có bất lợi gì nhưng thực tế công ty Danh Dương của chúng ta cũng đang khá ổn định".
"Nói cách khác mặc dù hắn như vậy nhưng thực tế tôi không quá hứng thú với tiền, cho dù anh ta có thể mua lại hai mươi phần trăm cổ phần với giá gấp năm thì đã sao? Cho dù có bơm một lượng lớn tiền vào công ty chúng ta thì sao chứ?"
"Một trăm năm mươi triệu kia nói thẳng ra vẫn là của anh ta, chỉ ở chỗ tôi một khoảng thời gian mà thôi, ảnh hưởng của anh ta đến công ty Danh Dương không quá lớn, hơn nữa còn giống như quả bom hẹn giờ”.
"Tôi lựa chọn hợp tác với anh ta là bởi vì tên của anh ta rất thú vị - Chu Minh".
Thẩm Bích Quân vừa nói vừa nhìn Chu Dương với vẻ sâu xa: “Lẽ nào anh không nhận ra sao? Anh xem, hai người đều họ Chu, hơn nữa tên đều có hai chữ”.