Chu Dương nhìn thẳng vào mắt Chu Minh, lớn tiếng nói.
Toàn bộ phòng họp bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Không ai ngờ, Chu Dương sẽ nói ra những lời này.
Như thế này cũng…quá bá đạo rồi!
Chu Minh rõ ràng là một người giàu có, nói rằng đến công ty chơi bời cũng không quá đáng, Chu Minh vừa nhìn liền biết là một người không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không quan tâm công ty Danh Dương có thể đem đến cho hắn bao nhiêu lợi ích.
Trêи thực tế cũng đúng là như vậy, nếu Chu Minh thật sự muốn lợi dụng công ty Danh Dương để kiếm tiền, hắn sẽ không đưa cho Thẩm Bích Quân nhiều tiền đến thế.
Hắn còn không rõ đến bao giờ mới hoàn vốn, càng đừng nói là kiếm tiền.
Vì vậy, Chu Minh thật sự chỉ đến chơi bời thôi, nhưng Chu Dương lại bảo hắn đi làm đội trưởng đội bảo vệ!
“Tiêu rồi, anh nói xem Chu tổng Chu Minh sẽ không náo loạn với Chu tổng Chu Dương của chúng ta chứ!”
“Không thể hiểu nổi, người như Chu tổng Chu Minh sao có thể làm đội trưởng đội bảo vệ được, cho dù là đội trưởng đội bảo vệ thì vẫn chỉ là một bảo vệ mà thôi!”
Mọi người thi nhau nói.
Nhưng đúng lúc này, Chu Dương lại lên tiếng.
“Ồ, tôi chợt nhớ ra, đội trưởng đội bảo vệ có người làm rồi, vì vậy nếu anh mà làm cũng chỉ có thể là đội phó”.
“Nhưng đội phó đội bảo vệ khá tốt, có ý nghĩa tương tự với chức phó chủ tịch mà Thẩm tổng bảo anh làm, cũng mang đến cho anh nhiều cơ hội thăng tiến, anh thấy sao?”
Lời nói của Chu Dương khiến phòng họp bùng nổ lần nữa.
“Cái gì? Không cho người ta làm đội trưởng, lại để người ta làm đội phó!”
“Cái này tuyệt đối không phù hợp, Chu tổng Chu Dương không nên đưa ra yêu cầu như vậy!”
Địa vị của Chu Dương ở công ty Danh Dương đương nhiên vô cùng cao, những nhân viên này rất kính trọng anh.
Nhưng lần này, dù đám nhân viên luôn kính trọng Chu Dương cũng thấy việc anh làm hơi quá đáng.
Có điều Chu Dương hoàn toàn không để ý đến họ, anh chỉ lẳng lặng nhìn Chu Minh, tựa như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Chu Minh cũng nhìn chằm chằm Chu Dương, không quan tâm đến lời của người khác.
Một lúc lâu sau, Chu Minh mới mỉm cười, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Không hổ là Chu tổng!”
“Thật trùng hợp với suy nghĩ của tôi! Tôi luôn muốn có thể đi sâu vào cấp cơ sở, chức vụ tốt nhất chính là đội phó đội bảo vệ rồi!”
“Không ngờ, Chu tổng lại nói ra tiếng lòng của tôi, được, vậy tôi chọn chức vụ này đi, đội phó đội bảo vệ, Thẩm tổng, ý cô thế nào?”
Chu Minh nhìn Thẩm Bích Quân, hỏi.
“Hả?”, Thẩm Bích Quân ngơ ngác, hoàn toàn không kịp phản ứng, Chu Minh đồng ý rồi ư?
Phản ứng của những người khác không tốt hơn Thẩm Bích Quân là mấy, tất cả đều là dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ.
Hử? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao, Chu Minh này lại đồng ý?
Anh ta đồng ý với yêu cầu này sao?
Tất cả mọi người, đều thấy tai mình hình như có vấn đề.
Lúc này Chu Minh lại hỏi Thẩm Bích Quân lần nữa: “Thẩm tổng, cô có ý kiến gì không?”
Câu hỏi này thức tỉnh tất cả mọi người, bọn họ mới phản ứng lại, thì ra mọi chuyện đều là thật, Chu Minh thật sự đồng ý với Chu Dương!
“À, tôi, tôi không có ý kiến gì”, Thẩm Bích Quân kịp phản ứng lại, vội vàng nói.
Cứ như vậy, chức vụ của Chu Minh đã hoàn toàn được xác định.
Chỉ là quá trình này, vi diệu không thể giải thích nổi.
Mọi người đều thấy rất khó tin, thậm chí còn tiếc nuối thay cho Chu Minh.
Chỉ có hai người Chu Minh và Chu Dương, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bầu không khí tương đối hài hòa.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chu Minh nói muốn đi xem xét vị trí công việc của mình, Chu Dương liền đề nghị dẫn đường.
Hai người họ rời khỏi phòng họp trong ánh mắt thẫn thờ của mọi người.
Sau khi đến chỗ rẽ, Chu Dương đột nhiêm túm lấy áo Chu Minh, kéo hắn vào góc cầu thang, đè cổ hắn, hỏi:” Nói đi, anh đến đây làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, ở đây không chào đón anh, đừng thử đụng đến điểm giới hạn của tôi”.
Chu Dương nói.
Anh luôn cảm thấy, chuyện Chu Minh đến công ty Danh Dương hoàn toàn không có ý tốt.
Chu Minh mỉm cười, lần này khi đối mặt với Chu Dương, hắn lại mất đi sự kiêu ngạo vốn có, vẻ mặt mang theo chút nịnh nọt: “Đại ca, đừng nóng vội, đừng nóng vội”.
“Đừng vội ra tay, nghe tôi nói, tôi thật sự không đến tìm anh gây chuyện, tôi chỉ đơn giản là muốn đến cạnh anh để học hỏi thôi”.
“Thật sao?”, Chu Dương nghi ngờ hỏi.
Đùa gì vậy, một thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo, sẽ vứt bỏ thân phận mà chạy đến học hỏi mình sao?
Nhìn ánh mắt của Chu Minh, không có vẻ gì là đang nói dối.
Chu Dương nhất thời không đoán được lời hắn nói là thật hay giả.
“Thật đó đại ca à, anh xem anh mạnh cỡ nào, rõ ràng nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng đã đạt đến cảnh giới hoàng đế võ giả, quan trọng nhất là anh gia nhập giới võ thuật chỉ mới một năm!”
“Tôi đâu có ngốc mà chọn đối đầu với thiên tài như anh chứ! Cách thông minh nhất, đương nhiên là làm cấp dưới của anh rồi!”
“Ở bên cạnh anh học hỏi nhiều chút, như vậy sẽ được thơm lây”, Chu Minh đắc ý nói.
Hắn rất tự hào với chỉ số thông minh của mình.
Chu Dương hơi cạn lời, đại ca, anh đang thổi phồng tôi đấy à, anh tự hào cái gì?
Có điều đây cũng là chuyện bình thường, đối với Chu Minh mà nói, hắn không thể đạt được trình độ tài năng trời cho như Chu Dương được.
Khoảng cách giữa hai người, giống như giữa một người bình thường và một thiên tài.
Vậy cách làm thông minh nhất của một người bình thường là gì?
Chính là nối gót thiên tài!
Đối với một người bình thường, đưa ra được quyết định như vậy đã là một loại thành công!
Vì vậy lúc này Chu Minh cũng có lý do để tự hào.
Chu Dương thấy hơi khó xử, đây có lẽ là lần đầu tiên từ lúc trưởng thành đến nay có người tôn sùng anh đến vậy.
Không phải kiểu tôn sùng giống như Tô Vỹ, mặc dù Tô Vỹ tôn sùng anh, nhưng căn bản không hiểu rõ Chu Dương rốt cuộc là người như thế nào.
Còn Chu Minh này, vốn dĩ cấp bậc của hắn có thể nói là cao hơn Chu Dương!
Một người như vậy khen ngợi giá trị và thành tích của Chu Dương, khiến anh hơi nghi ngờ, mình thật sự xuất sắc đến vậy sao? Anh không hề thấy như vậy!
Đáp án rất rõ ràng, bởi vì nguyên nhân tính cách của Chu Dương, bất kể anh có xuất sắc đến đâu, cũng khó có được sự khen ngợi của người khác, người khác hoặc là sợ anh, hoặc là coi anh như kẻ thù, luôn xem nhẹ thành công của anh, anh hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của bản thân, đây là một thành tích hiếm có.
Nhưng khi anh trưởng thành, người phát hiện ra tài hoa của anh sẽ càng lúc càng nhiều.