Bây giờ Chu Dương nhận thức sâu sắc về vấn đề không đủ trợ thủ đắc lực bên cạnh mình.
Mặc dù bề ngoài có vẻ nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người, ví dụ như Hổ gia, Tô Thế Minh, thậm chí là Tôn Càn Khôn.
Những người này ở trong thành phố Đông Hải cũng được coi là những người có máu mặt, những nhân vật đứng đầu nói một là một, hai là hai.
Hơn nữa lòng trung thành của bọn họ đối với Chu Dương có vẻ cũng không cần phải lo lắng, đây đều là những đối tác đã trải qua nhiều thử thách.
Thế nhưng, những người này đều có gia đình, có sự nghiệp và tập đoàn cần quản lý của riêng mình, nói chung, mặc dù bọn họ tập trung bên cạnh Chu Dương, hơn nữa cũng rất trung thành, nếu Chu Dương xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ dốc sức giúp đỡ, điều này không cần phải suy nghĩ.
Nhưng nói trắng ra, bọn họ không thật sự dưới trướng của Chu Dương, không thuộc nhóm của Chu Dương.
Bọn họ có thể giúp đỡ khi Chu Dương gặp khó khăn, giúp một lần thì được, còn giúp đến hai ba lần thì thế nào?
Nếu Chu Dương nhiều lần gặp khó khăn để gia tộc bọn họ lâm vào tình trạng nguy hiểm, bọn họ vẫn sẽ đứng bên cạnh Chu Dương sao?
Cho dù có thể, Chu Dương lại nợ ân tình nhiều đến bao nhiêu?
Sở dĩ những người này ở bên cạnh Chu Dương chẳng qua là nhân phẩm và sức mạnh chinh phục bọn họ của Chu Dương, đồng thời, Chu Dương cũng từng giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Nhưng cần làm rõ một điều, tiền của bọn họ không phải là tiền của Chu Dương.
Vẫn có sự khác biệt với tài sản của bản thân Chu Dương.
Còn thứ thật sự thuộc về tài sản của Chu Dương chẳng qua cũng là công ty Danh Dương.
Nhưng bây giờ anh cần xử lý quá nhiều chuyện, mặc dù anh đã trở thành bá chủ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, đáng lẽ có rất nhiều thời gian phát triển công ty Danh Dương, nhưng sau đó thì sao?
Bố cục của Chu Dương không chỉ ở một mình thành phố Đông Hải nhỏ bé, anh phải quay về Chu gia, tầng lớp mà anh phải tiếp xúc rất lớn.
Vì nguyên nhân này, anh cần mở rộng tài sản thuộc về mình, cũng dựa trêи nền tảng của công ty Danh Dương để phát triển hết thực lực của mình.
Cho nên anh cần một người tài, lúc anh không ở đây thì giúp anh xử lý công việc của công ty Danh Dương.
Rõ ràng, Lý Đại Hải là một nhân vật rất tốt.
Người này thông minh, không cần phải kiểm nghiệm, mặc dù kiểm soát hơi khó vì người thông minh đâu dễ kiểm soát?
Khó kiểm soát không phải là vấn đề rắc rối, chỉ cần bạn đủ mạnh, anh ta sẽ không có suy nghĩ khác, điều quan trọng là cần đảm bảo người này có thể thành thật với bạn.
Hành động vừa nãy của Chu Dương là để đạt được mục tiêu này.
Như vậy, cho dù Chu Dương thật sự sa sút, Lý Đại Hải không muốn dính líu với Chu Dương thì ông ta sẽ nói ra một cách quang minh chính đại.
Vì ông ta biết nói ra một cách thẳng thắn thì Chu Dương sẽ thả ông ta đi, nếu ông ta có tâm tư lật đổ Chu Dương thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt nếu thất bại.
Nhiều khi cấp dưới không hề muốn đâm sau lưng cấp trêи nếu như ông ta lựa chọn rời đi.
Nhưng không dám nói ra một câu rời đi, hơn nữa cũng không muốn dính líu đến ông chủ mới làm ra hành động đâm sau lưng.
Chu Dương cần ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Bây giờ xem ra, mục đích của anh thành hiện thực rồi.
Chu Dương nói: “Làm không công cho tôi mười năm, tập đoàn thời trang Đại Hải của ông có thể giữ lại nhưng trong thời gian mười năm, ông phải trở thành một nhân viên của công ty Danh Dương”.
“Nếu tập đoàn thời trang Đại Hải và công ty Danh Dương cùng xảy ra chuyện, tôi cần ông ưu tiên làm việc cho công ty Danh Dương”.
Ánh mắt Chu Dương chăm chú quan sát Lý Đại Hải rồi nói tiếp: “Mặc dù tôi cũng sẽ làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng tôi vẫn đề nghị ông mời thêm tổng giám đốc cho tập đoàn ông”.
“Ngộ nhỡ lúc không xử lí kịp, vẫn còn có tổng giám đốc bên kia chống đỡ”.
Lý Đại Hải trầm tư một lúc.
Ông ta đang suy nghĩ điều kiện này có thể chấp nhận hay không.
Tập đoàn thời trang Đại Hải là một tay ông ta gây dựng.
Còn điều kiện của Chu Dương, có vẻ khiến ông ta từ bỏ tập đoàn thời trang Đại Hải, bề ngoài ông ta có thể tham gia vào chuyện của tập đoàn thời trang Đại Hải nhưng trêи thực tế, ông ta chắc chắn phải dành toàn bộ và hầu hết sức lực vào công ty Danh Dương.
Còn tập đoàn thời trang Đại Hải là một tài sản lớn của ông ta mà thôi.
Cũng tương đương với tiền Chu Dương trả cho ông ta trong mười năm làm việc, dù sao ông ta làm việc cho Chu Dương mười năm nhưng không có tiền lương!
Nói cách khác, bây giờ ông ta hoàn toàn bán tập đoàn thời trang Đại Hải, lấy số tiền đó để làm không công cho Chu Dương mười năm.
Giá thị trường của tập đoàn thời trang Đại Hải khoảng bảy tỷ, nếu không có bảy tỷ này, Lý Đại Hải tay trắng gây dựng cơ đồ một lần nữa, vẫn không biết có thể đi đến bước nào.
Có thể tạo ra của cải lớn hơn bây giờ, thua keo này thì bày keo khác.
Cũng có khả năng từ đó thất bại hoàn toàn, mỗi tháng kiếm được ba trăm năm mươi nghìn tệ hoặc mấy trăm nghìn tệ tiền lương… Một người như Lý Đại Hải, cho dù công ty thật sự phá sản, ông ta đi làm công cũng có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm nghìn tệ hoặc hàng triệu một năm.
Điều quan trọng là nếu ông ta lại xây dựng sự nghiệp lần nữa, thì đó là tự do, không cần bị Chu Dương khống chế!
Điều kiện Chu Dương đưa ra, rất nhiều người có khả năng đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Nhưng Lý Đại Hải là một người thông minh, ông ta cần suy nghĩ sâu xa hơn những người bình thường, cho nên vẫn do dự một lúc.
“Ông có thể không cần trả lời tôi ngay”, Chu Dương lại nói: “Quay về suy nghĩ cũng không sao cả, dù sao, khi nào ông suy nghĩ xong thì lúc đó tôi giúp ông hồi phục công ty”.
Lý Đại Hải do dự không quyết định ngay, thật ra Chu Dương cũng không vội lắm, vì quá vội vàng lôi kéo trợ thủ thì có thể không đáng tin cậy.
“Cho tôi thời gian ba ngày, Chu tiên sinh, tôi chắc chắn cho cậu một đáp án”, Lý Đại Hải nói.
Ông ta định dùng thời gian ba ngày đi tìm những mối quan hệ xã hội trước kia của mình.
Muốn xem khả năng trở lại của mình sau này lớn bao nhiêu.
Điều kiện của Chu Dương vẫn phải trả một cái giá rất lớn.
Làm không công cho anh mười năm, bắt buộc phải đặt công ty Danh Dương lên hàng đầu, tập đoàn thời trang Đại Hải hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, nói không chừng có thể bị phá sản bất cứ lúc nào.
Sau mười năm làm việc, ông ta muốn khởi nghiệp lại, e rằng lực bất tòng tâm.
Do đó ông ta mới đề nghị trả lời trong vòng ba ngày, Chu Dương cũng đồng ý yêu cầu của ông ta, cứ thế Lý Đại Hải đưa Lý Trường Hà bị đánh ngất rời khỏi công ty Danh Dương.
Chu Minh từ phía sau đi lên, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Lý Trường Hà, hắn nói: “Cứ thả ông ta đi như vậy sao?”
“Không thì sao?”, Chu Dương hỏi ngược lại.
“Tôi nghĩ, anh nên cứng rắn hơn, sao anh có thể đối đãi với ông ta như kiểu ông ta có địa vị ngang hàng với anh vậy chứ?”