Lời nói của Chu Dương đã làm dậy sóng một phen.
Người trong phòng khách lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Phùng Tiến Kinh này có phải hơi nông nổi rồi không?
Dạy Chu Dương biết cái gì gọi là địa vị?
Địa vị là gì? Chu Dương mới được gọi là địa vị đấy!
Những người có mặt ở đó có ai không phải là nhân vật lớn có quyền có thế mà vẫn vâng dạ, cúi mình ở trước mặt Chu Dương.
Lúc này Phùng Khai Sơn thực sự suy sụp.
“Ờ, Chu tiên sinh, đây thật sự là hiểu lầm, nó chỉ là một đứa trẻ thôi, cậu đừng so đo với nó”, Phùng Khai Sơn vừa khóc vừa nói.
Chu Dương vẫn chưa nói gì, Lý Đại Hải ở bên cạnh lại vỗ vai ông ta.
“Ông Phùng”, Lý Đại Hải lắc đầu nói: “Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa”.
“Cái gì mà trẻ con với không trẻ con, sai chính là sai, đã sai thì phải chịu phạt”.
“Lẽ nào ông quên chuyện công ty của tôi ba ngày trước”.
Lý Đại Hải chưa nói hết câu nhưng Phùng Khai Sơn đã nhận ra ông ta có ý gì.
“Công ty của ông cũng vì nguyên nhân này sao?”
Phùng Khai Sơn và Lý Đại Hải là người giàu nhất và giàu thứ hai trong số những người bình thường, dĩ nhiên hai người là bạn tốt nhiều năm.
Thế nên sau khi công ty của Lý Đại Hải phá sản, ông ta lập tức tìm đến Phùng Khai Sơn để bàn cách vực dậy công ty.
Thật ra cho đến giờ, Phùng Khai Sơn vẫn không tin công ty của Lý Đại Hải thật sự bị phá sản.
Chuyện này quá sức viễn vông, người nào mà vừa động một ngón tay đã có thể quét sạch sẽ nỗ lực mấy chục năm trời của Lý Đại Hải.
Nhưng bây giờ ông ta đã tin, hơn nữa hình như chuyện như này cũng sắp ập lên đầu ông ta.
“Tình huống của chúng ta giống nhau như đúc”, Lý Đại Hải thở dài nói.
Nói xong, Lý Đại Hải lại nhìn Chu Dương: “Chu tiên sinh, tôi đã hiểu chuyện cậu nhắc đến rồi”.
“Tôi sẽ làm công cho cậu mười năm, xin cậu hãy khôi phục lại tập đoàn thời trang Đại Hải của tôi. Đồng thời tôi còn muốn cầu xin cho ông Phùng”.
Chu Dương khẽ cười nhìn hai người này, sau đó nói: “Tôi đã nhận được hồi âm của ông rồi”.
“Nhưng đến cầu xin thương tình thì không cần đâu vì tôi không định ra tay với họ”.
Chu Dương kéo Phùng Tiến Kinh lại gần và hỏi hắn: “Nào, bây giờ nhắc lại suy nghĩ của anh xem nào”.
“Không phải anh muốn nói cho tôi biết địa vị là gì sao?”
“Giờ nói tiếp đi, sau khi hiểu rõ địa vị là gì, anh còn muốn nói gì nữa không?”
Phùng Tiến Kinh toát mồ hôi lạnh, hắn lớn chừng này tuổi nhưng chưa từng sợ hãi như vậy.
Đùa gì chứ, hắn dạy Chu Dương địa vị là gì?
Hắn dựa vào cái gì mà dạy bảo Chu Dương đây!
Vì thế hắn thành thật nói: “Chu tiên sinh, là mắt chó của tôi không biết nhìn người. Tôi xin lỗi, anh cứ xem tôi như không khí là được”.
“Vậy à”, Chu Dương không cảm thấy bất ngờ với câu vừa rồi của Phùng Tiến Kinh, vì anh đã gặp quá nhiều người như vậy rồi.
Dù sao mục đích cuối cùng của anh cũng không phải là bắt nạt kẻ nhàm chán này.
Anh cảm thấy mệt mỏi khi đối mặt với chuyện như vậy, sở dĩ hôm nay tạo ra động tĩnh lớn là muốn nói cho cả thành phố Đông Hải biết Chu Dương anh không phải là quả hồng mềm có thể mặc người khác nắn bóp.
Chỉ có lộ ra chút nanh vuốt của mình mới có thể ngăn mấy nhân vật nhỏ này lại.
Vì thế Chu Dương lại nói: “Nếu đã không định dạy cho tôi địa vị là gì thì chúng ta nói chuyện khác đi”.
“Hôm nay anh làm gì ở đây?”
“Tặng sính lễ cho Linh Ngọc sao? Hai triệu, thật hào phóng nhưng Linh Ngọc có đồng ý nhận sính lễ của anh không?”
Chu Dương lạnh lùng nói.
Lời nói này lại dậy lên một làn sóng nữa.
Phùng Tiến Kinh này đúng là to gan!
Thế mà lại tặng sính lễ cho vợ của Chu Dương!
Đây không phải là muốn tìm đến cái chết sao?
Tất nhiên có thể đoán được phản ứng của Phùng Tiến Kinh, dĩ nhiên là xin lỗi, lời xin lỗi cho sự ngu ngốc của mình.
Bây giờ ngoài xin lỗi ra, hắn cũng không biết mình nên làm gì.
“Được rồi, tôi rất mệt khi phải nghe mấy lý do nhàm chán của anh”, Chu Dương lạnh lùng xua tay: “Nếu anh đã biết sai rồi thì biến khỏi đây ngay, nên nhớ sau này đừng lãng vãng trước mặt tôi nữa”.
Tiễn Phùng Tiến Kinh rời đi, Chu Dương lại nhìn mấy người họ hàng Tạ gia ở trước mặt.
Tiếp theo đến phần quan trọng rồi.
“Bây giờ các người có gì muốn nói không?”
“Tôi muốn dẫn Linh Ngọc đi, các người còn có ý kiến gì không?”
Chu Dương hỏi.
Người Tạ gia đồng thời nuốt nước bọt.
Họ còn có thể có ý kiến gì sao?
Hiện giờ không ai còn nghi ngờ về thân phận của Chu Dương nữa.
Cũng không nhìn xem những người có mặt ở đây là ai!
Mặc dù đa số họ đều không nhận ra những người này nhưng họ đã nghe nói về Phùng Khai Sơn và Lý Đại Hải.
Trong mắt bọn họ, hai người mà không ai có thể với tới này lại không có tiếng nói nào trước mặt đàn em của Chu Dương!
Điều này chứng tỏ thân phận của Chu Dương chắc chắn vượt xa tưởng tượng của họ!
“Ha ha, chuyện đó, Chu Dương à, sao cậu có thể nói vậy”.
“Cậu là chồng của Linh Ngọc, hai đứa là vợ chồng hợp pháp, chúng ta đều là người một nhà, tại sao bọn tôi lại ngăn cản cậu chứ?”
Ngay lập tức có người mặt dày nói.
Dã tâm những người Tạ gia này cũng lớn thật
Sau khi biết thân phận của Chu Dương, phản ứng đầu tiên của họ không phải là sợ hãi mà là bất ngờ.
Tốt quá rồi!
Chu Dương có tiền như vậy, hơn nữa còn là chồng của Linh Ngọc, tức là Tạ gia bọn họ cũng sẽ phát đạt hơn.
Điều họ lo lắng nhất hiện giờ là làm sao mới có thể gia tăng mối quan hệ tốt đẹp với Chu Dương.
“Đúng vậy, người một nhà chúng ta mà còn nói hai nhà làm gì chứ”.
“Ha ha, Chu Dương à, cậu đừng để chuyện vừa rồi trong lòng nhé. Lúc nãy bọn tôi làm vậy thật ra đều vì muốn tốt cho cậu thôi!”
“Thật ra không ai trong chúng tôi có ý muốn tách cậu với Linh Ngọc ra cả. Bọn tôi đã nhìn ra cậu là một nhân tài, cho nên chúng tôi chỉ muốn khuyến khích cậu để cậu trở nên tốt hơn thôi!”
“Hiện giờ cậu đã thành công như vậy thì chúng tôi cũng không cần phí công nữa rồi. Cậu phải chăm sóc tốt cho Linh Ngọc đấy!”
Đám người Tạ gia nhao nhao nói, thậm chí còn cười hớn hở, dường như bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Chu Dương im lặng một lúc, đợi người Tạ gia yên lặng hết.
Đám người Tạ gia đó cũng nhận ra thái độ của Chu Dương không đúng lắm.
Sao nãy giờ không lên tiếng thế?
Họ liền câm như hến.
Lúc này Chu Dương mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Vừa rồi là ai gọi tên tôi vậy?”
“Tên của tôi cũng có thể để các người tùy ý gọi như vậy à?”
“Người nào có mặt ở đây không phải là nhân vật lớn, không có địa vị cao bằng các người, họ đều gọi tôi là Chu tiên sinh. Các người có tư cách gì gọi thẳng tên tôi thế?”
Chu Dương lạnh lùng nói, không hề nể mặt bọn họ một chút nào.