Tất cả những điều mà Chu Dương nói không chỉ là suy đoán đơn thuần của anh.
Đây hoàn toàn là sự thật, thật ra trong giới tu luyện có một quy định bất thành văn, tốt nhất đừng nên bộc lộ hết thực lực của mình ở thế tục.
Nếu không thì tại sao lại xuất hiện những thế gia ẩn dật chứ?
Một gia tộc rất có danh tiếng ở thế tục, có được tất cả những võ giả mạnh nhất, hoàn toàn có thể dễ dàng độc chiếm được một thành phố, vì sao còn cần phải che giấu làm gì?
Bởi vì, tất cả mọi nội tình bên trong những thế gia này đều đến từ võ giả nên bọn họ căn bản là không thể hoạt động ở cõi thế tục này được.
Nếu những gia tộc này độc chiếm một thành phố thì sẽ khó tránh khỏi các thế lực của võ giả sẽ dần dần gặm nhấm hết các tầng lớp trong cả thành phố.
Hay nói cách khác, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, người trong cả thành phố, bất kể là thường dân hay quý tộc đều sẽ biết trêи thế giới này có tồn tại thứ gọi là võ giả như vậy.
Nếu bí mật của võ giả đã không còn là bí mật nữa, vậy thì trêи thế giới này liệu còn có người tin vào khoa học nữa hay không?
Tin cái con khỉ ấy! Việc anh trở thành người tu luyện không phải là đang tự vả hay sao?
Nhưng nếu hình thành nên tập tục như vậy thì sự phát triển của khoa học tất nhiên sẽ gặp phải trở ngại, mà sự trở ngại này lại là quy luật biến hóa rất tự nhiên ở đời.
Vậy nên để không cản trở sự biến hóa của quy luật tự nhiên này, tất cả những thế gia có võ giả mạnh đều sẽ giấu hết bọn họ đi, trở thành thế gia ẩn dật.
Còn về việc vì sao Chu gia lại lớn mạnh như vậy, có thể nói là họ quang minh chính đại hoạt động ở thế tục, thật ra lý do cũng rất đơn giản.
Chu gia không dựa vào việc có được những võ giả mạnh để phát triển.
Thứ Chu gia dựa vào là sản nghiệp ở thế tục. Ví dụ như sản nghiệp trong ngành kiểm định chất lượng, ngành giáo ɖu͙ƈ, ngành bất động sản... tất cả đều có bóng dáng của Chu gia.
Bọn họ dựa vào những sản nghiệp này để trở nên lớn mạnh, sau đó lại phát triển thêm tài nguyên về võ giả.
Điều cốt lõi nhất của bọn họ là dựa vào những sản nghiệp vốn có, theo đó phát triển thêm về tài nguyên võ giả, như vậy sẽ không bị để lộ ra bên ngoài. Người ngoài sẽ cho rằng họ chỉ đang mở rộng thêm sản nghiệp kinh tế của bản thân, chỉ là một tầng lớp đang hoạt động vô cùng bình thường trong giới thượng lưu mà thôi.
Không giống như Hứa gia, không có sản nghiệp gì lớn, kéo bừa một người ra cũng là tông sư võ giả.... Hai gia tộc này vẫn có sự khác biệt rất rõ về bản chất.
Sau khi nghe Chu Dương giải thích, Tạ Linh Ngọc đã hiểu đại khái về thế giới của người tu luyện.
Ít ra bây giờ cô không còn cảm thấy Chu Dương là một tên ngốc, cũng không cảm thấy Chu Dương bị điên.
Cô cảm thấy Chu Dương quả thật có năng lực. Bởi vì thứ gọi là siêu hình học này thật sự tồn tại, hơn nữa có thể nói nó đang rất phổ biến trong giới thượng lưu.
Nắm được sự hiểu biết về siêu hình học thì cũng đã bước được một chân vào trong giới thượng lưu.
Chu Dương cũng được xem như là người đứng đầu trong giới tu luyện.
Đây tựa như rồng phượng trong bầy hạc!
Thấy hai mắt Tạ Linh Ngọc sáng rực, không hiểu sao Chu Dương lại không mấy vui vẻ, thậm chí anh còn hơi lúng túng nói: “Ờ... Anh kể cho em những điều này không phải vì muốn khoe khoang bây giờ anh lợi hại đến mức nào đâu”.
Thấy vẻ mặt của Tạ Linh Ngọc, Chu Dương chỉ cảm thấy bản thân giống như một học sinh tiểu học đang chém gió, sau đó lừa lấy ánh mắt sùng bái của cô gái dành cho mình.
Vậy nên anh mới giải thích như vậy: “Anh chỉ muốn nói cho em hiểu rõ mọi việc anh đang làm thật ra rất bình thường mà thôi, nhưng dẫn theo em thì thật sự không thích hợp lắm”.
“Bởi vì em chỉ là một người bình thường”, Chu Dương nói.
“Vậy ý của anh là đang ghét bỏ em à?”, Tạ Linh Ngọc tỏ vẻ giận dỗi nói.
“Anh không ghét bỏ em... Ý của anh là em thật sự không giúp được việc gì đâu”, Chu Dương hơi hoảng loạn.
Em quả thật không giúp được gì, thật ra câu này cũng làm tổn thương người khác, so với câu ghét bỏ em thì chẳng khác nhau là mấy.
Nhưng Chu Dương nhất định phải nói như vậy, bởi vì đây là sự thật.
Anh không dám đưa Tạ Linh Ngọc đi vào thế giới mà anh chưa hiểu rõ, một thế giới toàn là kẻ mạnh. Nếu Tạ Linh Ngọc đi rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Sau khi gặp phải nguy hiểm gì thì anh thật sự không cứu nổi Tạ Linh Ngọc.
Nhưng Tạ Linh Ngọc lại vô cùng kiên định.
“Chu Dương, anh nghĩ rằng không đưa em theo là đang bảo vệ em à?”
“Không, anh ngày càng trở nên ưu tú hơn, càng lúc càng leo lên vị trí cao, còn em, khoảng cách giữa em và anh chỉ có thể ngày càng trở nên xa hơn thôi”.
“Em lấy một ví dụ đơn giản nhất nhé. Có một ngày, anh trở thành tiên sư, không phải là anh phải đi đến thế giới nhỏ kia sống hay sao?”
“Nhưng còn em thì sao? Em chỉ là một người con gái bình thường, tới lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ hoàn toàn chia xa ư?”
“Em không muốn rời xa anh, vậy nên anh nhất định phải đưa đi vào thế giới của anh”.
“Anh đưa em đi đi, em muốn xem thế giới tu luyện mà anh nói rốt cuộc trông như thế nào. Em không sợ nguy hiểm đâu”.
Tạ Linh Ngọc vô cùng cố chấp. Dù sao trong thế giới đó người yếu nhất cũng chính là tiên sư, việc Chu Dương có bảo vệ được cô hay không cũng chẳng sao cả.
Gặp phải nguy hiểm, ngay cả Chu Dương còn không bảo vệ nổi bản thân mình. Một tiên sư đối đầu với một hoàng đế võ giả vẫn là chuyện vô cùng đơn giản.
Còn không gặp phải nguy hiểm thì đương nhiên cả hai người đều bình yên vô sự. Nói cách khác, bởi vì người trong thế giới nhỏ đó quá mạnh nên việc Chu Dương mạnh hơn Tạ Linh Ngọc một phần này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Điều này cũng giống như một con kiến mạnh mẽ dẫn theo một con kiến yếu ớt hơn đi đến chỗ của loài sinh vật ăn kiến. Thật ra hai con kiến này ở trong mắt sinh vật ăn kiến mà nói chẳng có gì khác biệt cả.
Chu Dương nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không ổn lắm. Mặc dù anh không muốn đưa Tạ Linh Ngọc theo anh chịu hiểm nguy, nhưng anh cũng biết, nếu như để Tạ Linh Ngọc ở lại thì đây mới chính là điều tàn nhẫn nhất đối với cô ấy.
Nếu đã như vậy, hai người cứ đi cùng nhau thôi!
Chu Dương kϊƈɦ hoạt viên ngọc. Viên ngọc đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Luồng ánh sáng đó chiếu thẳng vào trước mặt bọn họ, tạo ra một lối vào hang động không theo nguyên tắc nào.
Từ bên ngoài đi vào bên trong cửa hang động thật sự chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được một luồng ánh sáng thần bí đang che lấp tầm mắt. Hơn nữa còn có một sức mạnh vô hình đang âm thầm muốn loại bỏ bọn họ.
Nhưng điều chắc chắn là cánh cửa này thật sự tồn tại, thông qua nó là có thể đi vào thế giới kỳ lạ kia.
“Đúng thật là quá thần kỳ rồi...”, Tạ Linh Ngọc cảm khái nói: “Thì ra tất cả những gì anh nói đều là thật, chuyện này tuyệt đối không phải việc mà khoa học kỹ thuật có thể làm ra được!”
“Nói như vậy là đến bây giờ em vẫn cảm thấy anh đang lừa em hay sao?”, Chu Dương cười gượng gạo. Anh kéo tay Tạ Linh Ngọc, mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên đi vào cánh cửa ánh sáng.
Sau khi bọn họ đi vào cánh cửa, viên ngọc bên ngoài lập tức mất đi luồng sáng. Mà cánh cửa ánh sáng ở trêи người Chu Dương cũng biến mất ngay sau đó.
Thôi xong, thứ này còn có thể dùng để quay trở lại được nữa không đấy? Trong lòng Chu Dương vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, Tạ Linh Ngọc dùng cánh tay chọc vào cùi chỏ của Chu Dương.
Chu Dương mới phản ứng lại, cũng đúng, quay về hay không đã không phải là vấn đề cần xem xét vào lúc này, bây giờ có lẽ phải quan sát xem thế giới nhỏ này như thế nào cái đã.
Thế giới hoàn toàn mới lạ này có nguyên tắc hoàn toàn khác so với thế giới mà anh đang sống. Vào giây phút này, Chu Dương mới nhận thức rõ được một điều, cách nghĩ của bản thân mình trước đó ngây thơ đến chừng nào.