Nói sao nhỉ? Chính là vô cùng khó chịu.
Thế giới nhỏ này đối với Chu Dương mà nói cũng là một phạm vi hoàn toàn mới, vậy nên có thể tới được chỗ này, tâm trạng anh vô cùng phức tạp và kϊƈɦ động.
Dù sao trong truyền thuyết, nơi này chỉ có tiên sư mới có thể đặt chân tới!
Vậy nên sau khi tới được thế giới nhỏ này, cánh cửa ánh sáng ở phía sau biến mất, việc này cũng chỉ khiến Chu Dương kinh ngạc một lúc, anh cũng chẳng để tâm lắm.
Bởi vì điều anh hứng thú hơn là muốn đi thăm dò nơi này trước xem thế giới nhỏ này rốt cuộc thế nào, có gì khác gì so với trái đất anh đang sống hay không.
Nói ra là lại muốn khóc, sự khác biệt thật sự không lớn lắm. Chu Dương tới được nơi này mới thấy nó y như một cái hầm mỏ ở thế giới bình thường.
Xung quanh toàn là khu mỏ, cát bụi, đất đai.
Quả thật trong thế giới này cũng có đủ các loại máy móc. Nào là máy đào mỏ, cần cẩu, xe vận chuyển hàng hóa, xe đẩy...
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương là thế giới này thật kỳ quái.
Là thế giới nhỏ chỉ có tiên sư mới tới được mà lại còn có loại công trường hiện đại hóa như vậy, xem ra không giống tưởng tượng của anh lắm. Thế giới nhỏ trong tưởng tượng của Chu Dương có lẽ phải là chốn non xanh nước biếc, bồng lai tiên cảnh.
Còn công trường này thì là cái quái gì đây?
Nhưng điều khiến anh thật sự khó chịu, khiến anh khó hiểu, khiến anh nghĩ không ra là khi anh còn chưa có bất cứ hiểu biết gì về thế giới nhỏ này thì trước mắt đã xuất hiện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tay cầm hai cái xẻng đi về phía Chu Dương và Tạ Linh Ngọc.
Chu Dương còn muốn tìm người đàn ông trung niên đó hỏi xem chuyện gì đang xảy ra nữa, lẽ nào là anh làm sai điều gì sao?
Là anh đã đi nhầm vào không gian khác? Nơi này thật sự là thế giới nhỏ ư? Nơi giống như công trường này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Dương có một đống vấn đề cần hỏi, nhưng người đàn ông trung niên đó lại không cho anh cơ hội. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Người đàn ông trung niên cướp lời trước một bước, ông ta hỏi thẳng: “Từ hạ giới tới à? Là người mới ư, hoàng đế võ giả hả?”
Người đàn ông trung niên hỏi một lúc ba câu.
Chu Dương chỉ gật đầu.
Bởi vì ba câu hỏi này của đối phương đã có sẵn đáp án, dường như ông ta biết rõ mọi chuyện nên Chu Dương cũng không che giấu nữa.
Có lẽ như vậy còn có thể cho người ta ấn tượng tốt cũng không chừng.
Nhưng người này hoàn toàn không coi Chu Dương là loại người tốt đẹp gì. Sau khi nghe thấy đáp án của Chu Dương, ông ta thẳng thừng nhét cái xẻng vào trong tay Chu Dương và Tạ Linh Ngọc.
“Nếu phải thì đừng lề mề nữa, mau làm việc đi”.
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, ông ta liền quay đầu rời đi.
Để lại Chu Dương còn đang ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì, vẻ mặt đầy sự mơ hồ... không biết phải làm sao.
Không phải chứ, tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì vậy?
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cái gì mà mau chóng làm việc đi?
Tôi tới thế giới nhỏ để tìm tiên sư mà!
Sao lại xuất hiện một hầm mỏ, sau đó lại xuất hiện một người đàn ông trung niên nhét xẻng vào trong tay hai người bọn anh, kêu mau chóng làm việc?
Anh tới đây để làm việc sao?
Chu Dương rất muốn vứt cái xẻng xuống đất, sau đó hung hăng tóm lấy người đàn ông trung niên kia để chất vấn một lúc.
Nhưng còn chưa đợi anh truy hỏi, người đàn ông trung niên kia đã lên tiếng trước. Ông ta quay lưng lại với Chu Dương, xua tay, nói lớn: “Cậu không nhìn nhầm đâu, nhiệm vụ của cậu là xúc cát, sau đó đổ hết lên xe!”
“Đừng có bất cứ sự không phục nào ở đây, trong thế giới nhỏ này, hoàng đế võ giả chính là công cụ lao động đấy!”
Hoàng đế võ giả, công cụ lao động?
Thế giới nhỏ này của các người đúng thật là ngang tàng mà!
Chu Dương hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng đế võ giả có địa vị gì ở thế tục cơ chứ?
Họ chính là người đứng đầu của võ giả, bá chủ của thành phố, người lỗi lạc của một phương.
Có thể nói như này, ở thế giới phàm tục, trêи cơ bản không có chuyện gì là có thể trừng phạt được hoàng đế võ giả cả. Bởi vì người tu luyện khi đã đạt đến cảnh giới tiên sư đều sẽ bay thẳng lên thế giới nhỏ rồi.
Địa vị của hoàng đế võ giả ở thế tục chính là như vậy, nhưng sau khi tới thế giới nhỏ này rồi, ông lại có thể bảo tôi đi lao động khổ sai?
Chu Dương đương nhiên không thể nhẫn nhịn! Anh vứt xẻng sang một bên, kéo tay Tạ Linh Ngọc, đuổi theo bóng lưng của người đàn ông trung niên.
Chuyện này ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!
Cứ cho là trong thế giới nhỏ này, hoàng đế võ giả chính là công cụ lao động đi, vậy cớ sao anh lại phải làm việc cho ông ta cơ chứ!
Tiền lương ông trả có cao không?
Cho dù là ở thế tục thì công nhân xếp gạch cũng có quyền được chọn nơi làm việc đấy!
Ông không nói câu nào, cứ thế vứt cho tôi hai cái xẻng là có ý gì?
Chu Dương đuổi kịp người đàn ông trung niên kia, anh lập tức chất vấn ông ta.
Trêи mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Hoàng đế võ giả các người mới tới thế giới nhỏ này đúng là phiền phức mà”, người đàn ông trung niên nói: “Mấy người bớt nói vài câu thì chết à?”
“Hoàng đế võ giả nào mới tới cũng mấy vấn đề không đâu, đúng là phiền muốn chết! Hỏi được thì sao chứ? Còn không phải vẫn ngoan ngoãn đi làm việc hay sao?”
“Nghe đây, cậu sẽ không nhận được đồng lương nào hết”.
“Hơn nữa, cậu chỉ có thể ở đây làm việc, bởi vì cậu đi vào thế giới nhỏ từ khu vực này, cho nên cậu cũng chính là nô ɭệ của chủ nhân nơi này”.
Nguyên tắc của thế giới nhỏ thật sự vô cùng đơn giản. Mảnh đất này mặc dù được gọi là thế giới nhỏ nhưng bên trong nó lại không hề nhỏ chút nào, thậm chí nó còn to gấp mấy lần trái đất.
Bởi vì đây chính là không gian mà vô số các tiên sư đã liên thủ, cùng nhau tạo ra.
Mỗi một tiên sư chính là chủ nhân của không gian mà họ tạo ra.
Vậy nên về việc hoàng đế võ giả có thể đi vào nơi này mà nói, anh tới từ không gian nào thì anh chính là nô ɭệ của chủ nhân không gian đó.
Anh không có quyền lựa chọn.
Thứ gọi là tiền lương cũng không có. Dù sao thì hoàng đế võ giả cũng có thể không ăn cơm trong thời gian dài.
Ở trong thế giới nhỏ này vô cùng có lợi với người tu luyện, nói một cách tương đối thì người tu luyện trong thế giới nhỏ này muốn phá vỡ được cảnh giới của tiên sư dễ dàng hơn khi ở thế tục rất nhiều.
“Cũng có nghĩa rằng, bây giờ cậu không có bất cứ quyền lên tiếng nào, ngoan ngoãn làm việc là được”.
“Nhưng nếu như có một ngày cậu đạt đến cảnh giới tiên sư thì có thể tự mình mở ra không gian mới. Cậu cũng có được không gian của riêng mình, như vậy sẽ không cần làm nô ɭệ của người khác nữa”.
Người đàn ông trung niên nói: “Bây giờ cậu còn vấn đề gì khác nữa không?”
Chu Dương trầm mặc một hồi, anh cảm thấy lời người đàn ông trung niên này nói cũng có lý.
Bây giờ Chu Dương đã không còn là nhân vật hô mưa gọi gió nữa.
Anh đã tiếp xúc với xã hội thượng lưu, ắt sẽ hiểu nên dùng ánh mắt của giới hượng lưu để xem xét tình hình hiện giờ.
Tiên sư mở ra không gian mới, còn hoàng đế võ giả không có năng lực tạo ra không gian, như vậy muốn tu luyện trong thế giới nhỏ này chỉ có thể làm việc cho tiên sư mà thôi.
Dùng sự chăm chỉ và sức lực để đối lấy quyền lợi tu hành trong không gian này.
Miễn cưỡng được xem là đổi lên đẳng cấp cao hơn... Thế nhưng Chu Dương không phải tới đây để tu hành! Anh tới đây là để tìm người!
“Tôi không phải người tu hành, vậy nên tôi cũng sẽ không cần làm việc ở đây, liệu có khả năng này hay không?”, Chu Dương hỏi.