Chu Dương là một thiên tài, mặc dù thời gian trở thành hoàng đế võ giả không dài, thậm chí có thể nói là rất ngắn, nhưng ở cương vị là hoàng đế võ giả, anh quả thực là một người rất mạnh.
Lãnh vực của hoàng đế đã đủ để nghiền nát 80% hoàng đế võ giả rồi.
Hoàng đế võ giả có thể giải phóng lãnh vực của hoàng đế đều được coi là thiên tài chân chính, là dấu ấn của hoàng đế thuần khiết nhất.
Nhưng Chu Dương vẫn không thể cùng lúc đối phó với nhiều hoàng đế võ gỉa như vậy.
Nhưng dù vậy, anh cũng không thể nhân nhượng!
“Đến đây đi, để tôi mở rộng tầm mắt, những người đã bỏ rơi chính mình như các người rốt cuộc có sức mạnh như thế nào!”, Chu Dương nói.
"Ông chú, ông đừng tự đắc, cho dù các người thắng, trong lòng tôi cũng coi thường các ông, bởi vì ngay cả lòng kiêu hãnh của chính mình mà các ông cũng để đánh mất".
Chu Dương nở nụ cười nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó cũng nở nụ cười: “Cậu quả thực có tư cách này”.
"Nhưng thành thật mà nói, theo như tôi thấy thì hành vi của cậu rất ngu ngốc”.
"Tuy rằng ngu ngốc, nhưng thực sự tôi vẫn ngưỡng mộ và có chút cảm phục cậu. Tuy nhiên mỗi một người chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình”.
Là hoàng đế võ giả, họ đã đánh mất đi niềm kiêu hãnh của mình, đó chắc chắn là một điều rất đáng buồn.
Cho nên cho dù là bại trận, Chu Dương quả thực có tư cách xem thường bọn họ.
Và họ cũng ngưỡng mộ Chu Dương từ tận đáy lòng.
Nhưng họ vẫn chọn cuộc sống của chính mình.
Đây là sự lựa chọn khác nhau giữa mọi người.
Hai bên đối đầu nhau và cuộc chiến sắp bắt đầu.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh tao từ trêи trời bay xuống: "Thật là thú vị".
"Lâu lắm rồi mới thấy một thanh niên thú vị như vậy".
“Ai?”, Chu Dương hơi nhíu mày, bởi vì anh không phát hiện có người tới gần.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, ông chú và những công nhân ở đối diện đều cùng nhau quỳ trêи mặt đất: "Chủ nhân!"
Chủ nhân? Chu Dương lập tức hiểu ra ngay.
Giọng nói này có lẽ là của vị tiên sư đó.
Vị tiên sư đã mở ra không gian này.
Nghe giọng nói thì có vẻ là phụ nữ?
“Nếu đã đến rồi, tại sao còn không xuất hiện?”, Chu Dương hỏi vào không khí.
"Ấy? Em trai, chú em sốt ruột muốn gặp chị như vậy sao?", giọng nói thanh tao lại vang lên: "Vậy thì sẽ theo như mong muốn của chú em vậy!"
Chu Dương chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh.
Người phụ nữ mặc một bộ Hán phục màu trắng, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai và cô ta để kiểu tóc như người cổ đại.
Trông người phụ nữ như tiên nữ trong tranh.
Cô ta cách Chu Dương rất gần, gần như đối mặt với Chu Dương, cô ta đang nghiêng đầu tò mò nhìn Chu Dương chằm chằm.
Cô ta vừa lên tiếng, Chu Dương thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ trong miệng cô ta.
"Em trai, bây giờ em cảm thấy thế nào khi nhìn thấy chị?"
"Chị có xinh đẹp không?"
Đẹp thì chắc chắn là đẹp rồi, trong chốc lát, Chu Dương xém chút nữa thì ngây ngẩn ra.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra người phụ nữ này không phải loại tốt lành gì!
“Hừ, đừng nói với tôi mấy thứ vô dụng!”, Chu Dương lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Nếu cô đã đến rồi thì chúng ta hãy nói chuyện cho đàng hoàng đi!”
"Ồ? Được thôi, chú em muốn nói chuyện gì?", người phụ nữ mỉm cười hỏi.
Chu Dương dừng lại: "Tôi không muốn làm việc cho cô, có được không".
"Muốn tôi làm việc cho cô trêи công trường này, điều đó tuyệt đối không thể!"
Chu Dương miễn cưỡng nói.
Không phải anh sợ người phụ nữ này, dù sao với cảnh giới của Chu Dương, cho dù gặp phải kẻ địch mạnh nữa thì anh cũng không đến nỗi phải sợ hãi.
Nhưng người phụ nữ này cho anh một cảm giác rất lạ.
Khoảng cách của hai người gần quá rồi... Chu Dương càng hơi to tiếng một chút, trong lòng lo lắng không biết nước miếng của mình có phun vào mặt người kia không.
Anh cứ cảm thấy hơi kỳ quái khi ở gần như vậy, nhưng Chu Dương cũng không muốn lùi về phía sau, bởi vì nếu lùi lại, anh sẽ cảm thấy khí thế của mình bị yếu hơn, cho nên khi nói, anh mới cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Nghe thấy lời nói của Chu Dương, người phụ nữ lại mỉm cười: "Được, được chứ, thật sự là đáng tiếc nếu để một thiên tài như chú em đến làm việc trêи công trường".
“Đúng, đúng chứ, vậy có nghĩa là cô đồng ý rồi phải không?”, Chu Dương gật đầu, giả vờ như không có chuyện gì: “Nếu đã như vậy thì tôi đi đây”.
Chu Dương đi về phía Tạ Linh Ngọc.
“Cậu đứng lại cho tôi!”, người phụ nữ đột nhiên gọi Chu Dương.
Chu Dương dừng lại nhìn người phụ nữ: "Cô làm sao vậy? Không phải cô đồng ý để tôi không làm việc cho cô sao?"
"Không sai, tôi đã đồng ý".
"Nhưng bây giờ cậu đang sống trong không gian mà tôi tạo ra".
"Cho dù cậu không tu luyện, nhưng không khí mà cậu tiếp xúc, mặt trời chiếu soi vào cậu, tất cả những thứ này đều thuộc về tôi!”
“Tôi sẽ không để cậu làm việc cho tôi nữa, lẽ nào cậu không nghĩ tới việc làm sao để có thể trả ơn cho tôi sao?”, người phụ nữ hỏi.
Trả ơn? Chu Dương cau mày.
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Mặc dù anh không chiếm quá nhiều tài nguyên và lợi ích của đối phương, và không sử dụng chân khí ở nơi này để tu luyện, nhưng bất kể nói gì đi chăng nữa, anh cũng đã đến không gian do đối phương tạo ra.
Cho dù phải trả một khoản phí thì cũng là điều nên làm.
“Vậy thì cô muốn gì?”, Chu Dương hỏi.
"Tiền? Pháp khí? Hay bùa hộ mệnh?"
Đó là tất cả những gì Chu Dương có thể nghĩ đến.
“Không, không, tôi đã là một tiên sư rồi, tôi không quan tâm đến những gì cậu nói”, người phụ nữ lắc đầu.
Chu Dương hơi sửng sốt, nếu không muốn những thứ này, cô ta còn có thể muốn cái gì?
Ngoài những thứ có trong chiếc nhẫn không gian mà anh đang đeo trêи tay ra, anh cũng không thể lấy ra được thứ gì khác nữa!
Về phần nhẫn không gian, người ta đã có thể mở ra không gian lớn như vậy, còn cần chiếc nhẫn nhỏ bé này của anh hay sao?
Vì vậy Chu Dương bất lực nhún vai: "Cô nói thẳng ra là cô muốn cái gì đi”.
"Chỉ cần tôi có, nhất định sẽ đưa cho cô".
“Tôi muốn cậu”, người phụ nữ mỉm cười, giơ đôi tay ngọc ngà ra chỉ vào Chu Dương và nói.
“Tôi?”, Chu Dương sững sờ.
Anh phản ứng ngay tức thì.
"Không phải tôi đã nói rằng tôi không muốn làm việc cho cô sao? Tại sao anh lại muốn tôi?"
Chu Dương tức giận nói, người phụ nữ này đã đạt tới cảnh giới tiên sư, làm sao có thể nói lời mà không giữ lời kia chứ?”
"Không, không, cậu không hiểu ý của tôi. Tôi muốn cậu, nhưng không yêu cầu cậu làm việc cho tôi, cậu không hiểu hay sao?", người phụ nữ nói với vẻ hơi cạn lời.
Là mình ra hiệu không đủ rõ ràng sao?
Hình như đúng là mình ra hiệu không rõ ràng thật, bởi vì Chu Dương lại trả lời: "Cô muốn tôi chẳng phải là muốn để tôi làm công cho cô hay sao? Chứ không còn có thể làm gì được?”
"Cho dù tôi không làm việc trêи công trường, nếu cô yêu cầu tôi về nhà quét dọn vệ sinh nhà cửa cho cô thì cũng là làm thuê mà!”
"Ngoài những thứ này ra, lẽ nào tôi còn có thể dùng được vào mục đích nào khác sao?”