Có rất nhiều cô gái có huyết mạch thuần khiết.
Những năm qua, hội trưởng lão cũng đã tiếp xúc với rất nhiều người.
Nhưng đều thất bại, bởi vì không một ai đồng ý tiếp nhận một tâm thức khác thay thế mình.
Đây là một loại kháng cự bằng bản năng, căn bản không có cách nào khống chế được.
Cho dù cô gái ấy có ý muốn cứu vớt thế giới, cứ coi như cô ấy đã suy nghĩ kĩ, đồng ý hi sinh chính mình vì thế giới siêu hình học.
Nhưng đến lúc dung hợp tâm thức, tiềm thức của cô gái đó vẫn sẽ kháng cự theo bản năng, bài xích nó.
Cho nên những năm gần đây, rõ ràng có rất nhiều cô gái có huyết mạch phù hợp với điều kiện, nhưng mãi vẫn không thể phục sinh một cô gái có thể khống chế Hoàng đế tiên sư.
Cho đến khi Thẩm Bích Quân xuất hiện.
Cũng không biết cô gái này bị kϊƈɦ thích bởi chuyện gì, kỳ thật ngay trước đó không lâu, hội trưởng lão còn phái người đi gặp Thẩm Bích Quân, nhưng khi đó, Thẩm Bích Quân còn nghĩ họ bị bệnh tâm thần nên thẳng thừng cự tuyệt.
Tuy nhiên sau đó, Thẩm Bích Quân lại chủ động liên hệ với bọn họ.
Mà trong quá trình dung hợp tâm thức lại không phát sinh bất kỳ sự bài xích nào.
Giống như Thẩm Bích Quân đã hoàn toàn buông bỏ bản thân cô.
Nghe đến đó, trong lòng Chu Dương bỗng cảm thấy đau xót.
Ngẫm nghĩ một lát, Chu Dương biết đại khái khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì.
Lúc ấy, anh đi tìm Tạ Linh Ngọc, gọi cả Hổ gia, làm kinh động đến toàn bộ thành phố Đông Hải, Chu Dương tuyên bố trước cả thành phố Đông Hải, anh yêu Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc là người phụ nữ của anh.
Chính là vào ngày đó, Thẩm Bích Quân chủ động liên hệ với hội trưởng lão.
Thế là, Thẩm Bích Quân biến mất ở giới thế tục, xuất hiện một người tên là Lâm Tử Ngọc.
Thẩm Bích Quân chân chính đã bốc hơi như chưa từng tồn tại, biến thành một công cụ có thể khống chế Hoàng đế tiên sư.
Trong lúc nhất thời Chu Dương không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh hung hăng túm lấy cổ áo của ông già kia nói: “Tại sao lại đồng ý để cô ấy làm vậy?"
"Tại sao lại tiến hành dung hợp tâm thức? Chẳng lẽ các ông không biết làm thế sẽ khiến cho một sinh mệnh đang sống sờ sờ mất đi bản thân sao?"
Về lý mà nói, bây giờ ngoại trừ Hoàng đế tiên sư thì không một ai có thể đối phó được với Chu Dương.
Hành động này của anh, quả khiến ông già kia giật nảy mình.
Ông ta khúm núm giải thích: “Hoàng đế điện hạ, chuyện này cậu cũng không thể trách tôi được”.
"Nói trắng ra, chuyện này cưỡng ép cũng không được, bởi vì phàm là có một chút ý thức kháng cự, thì cũng không thể tiến hành dung hợp tâm thức”.
"Cho nên chúng tôi chưa từng ép buộc bất kì người nào tiến hành dung hợp tâm thức”.
"Chuyện này nếu như cậu muốn trách, vậy chỉ có thể trách người đã khiến cô Thẩm tuyệt vọng!"
"Rốt cuộc ai là người đã khiến cô Thẩm tuyệt vọng đến mức lòng nguội lạnh như tro tàn?"
Chu Dương hơi sững sờ.
Một lát sau, anh thẫn thờ buông ông ta ra.
Bởi vì ông ta nói không sai.
Chuyện này cũng không trách ông ta được, muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách bản thân anh.
Thật ra có một điều cũng không phải bí mật gì, Chu Dương vẫn luôn biết, Thẩm Bích Quân thích mình.
Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.
Bởi vì anh không thể phản bội Tạ Linh Ngọc.
Nói trắng ra, người khiến Thẩm Bích Quân tuyệt vọng, chính là anh.
Chu Dương anh không thẹn với ai, không thẹn với Tạ Linh Ngọc, không thẹn với những người anh em của mình, nhưng duy chỉ có lỗi với Thẩm Bích Quân.
Bây giờ, anh nợ Thẩm Bích Quân quá nhiều.
Nhưng còn có thể bù đắp được sao?
Thẩm Bích Quân đã không còn nữa!
Chu Dương vừa bất lực, lại vừa phẫn nộ.
Mấu chốt là sự phẫn nộ của anh không biết phải phát tiết như thế nào.
Chuyện này không thể trách ai được, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân anh.
Bây giờ cho dù anh có tự sát cũng đâu thể tạ tội được đâu.
Chu Dương bất lực ngã xuống mặt đất, nhìn về phía ông già, uể oải nói: “Nói tôi nghe, bây giờ có cách nào khiến Thẩm Bích Quân khôi phục lại được không?"
Anh đã không ôm bất kỳ hi vọng nào nữa.
Tâm thức đã dung hợp, làm sao còn có thể khôi phục được chứ?
Nhưng ông già lại khẳng định: “Được chứ!"
Chu Dương sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt.
Anh nghĩ mình nghe lầm.
Một lát sau, anh bỗng đứng bật dậy, sau đó lại túm lấy cổ áo ông già kia lần nữa: “Ông nói cái gì? Ông nói lại xem nào?"
"Tôi nói, tôi nói, có thể khôi phục được”, ông già nói.
Lần này Chu Dương đã chắc chắn là mình không nghe lầm, ngay lập tức anh cảm thấy phấn khởi.
Sau đó hung hăng bạt tai ông già một cái, Chu Dương vui đến mức quay một vòng rồi nói: “Có thể khôi phục được sao ông không nói sớm?"
Chu Dương thực sự rất vui, vui đến mức nói năng lộn xộn, nên mới đánh ông già một bạt tai.
Ông già ôm mặt tủi thân nói: “Cậu cũng không hỏi mà”.
"Vấn đề này mà còn cần hỏi à?", Chu Dương cũng không so đo nữa: “Nói đi, phải làm sao để giúp cô ấy khôi phục lại được?"
"Rất đơn giản, giết chết Hoàng đế tiên sư, đến lúc đó, tâm thức trấn áp Hoàng đế tiên sư kia sẽ tự sát”.
"Làm một tâm thức sống lâu như vậy, cô ấy đã sớm sống đủ rồi, nếu không phải vì nhiệm vụ trấn áp Hoàng đế tiên sư, cô ấy đã sớm lựa chọn tan thành mây khói”.
Ông già nói.
Nghe đến đó, Chu Dương lại chần chừ do dự.
"Chỉ có thể chờ cô ta tự sát sao? Chúng ta không thể làm được gì à?"
Chuyện này có thể tin được không đây? Mặc dù trước kia cô ta nói đã sống chán rồi, nhưng bây giờ cô ta đã chiếm được cơ thể của Thẩm Bích Quân! Nhỡ đâu cô ta lại cảm thấy sử dụng cơ thể của Thẩm Bích Quân cũng có thể sống thoải mái thì sao? Cô ta không muốn tự sát thì phải làm thế nào?
Những chuyện bản thân không thể khống chế được, Chu Dương vẫn không yên tâm lắm.
"Điểm này cậu không cần lo lắng, trước đó tâm thức của cô ấy được hội trưởng lão của chúng tôi bảo quản, chúng tôi đã đánh dấu ấn trong tâm thức của cô ấy rồi, nếu như cô ấy không chịu tự sát, chúng tôi cũng có thể giết cô ấy”, ông già vỗ ngực cam đoan.
Chu Dương dựng ngón tay cái lên: “Các ông thật không biết xấu hổ, thật hung ác!"
Nói trắng ra, ý nghĩa tồn tại của cô gái kia chính là áp chế Hoàng đế tiên sư, nhưng chuyện này đối với bản thân cô ta cũng không có ý nghĩa gì.
Nói cách khác, người ta sống vất vưởng bao nhiêu năm nay, chính là vì cứu vớt thế giới.
Mà những người của hội trưởng lão này không những không cảm ơn, còn khắc dấu ấn vào tâm thức của người ta nữa.
Đây gọi là tâm lý gì?
Tâm lý điển hình của những người muốn khống chế tất cả mọi thứ.
Bất kể là người tốt hay người xấu, không quan tâm bạn cống hiến nhiều bao nhiêu, bạn vĩ đại nhường nào.
Tóm lại bạn phải nằm trong sự khống chế tuyệt đối của tôi.
Đương nhiên, trạng thái tâm lý này cũng khá phổ biến, cho nên Chu Dương cũng không bình luận gì thêm.
Mà cũng không có gì để bình luận cả, chí ít thì chuyện này cũng có ích lợi với Chu Dương.
Mặc dù có chút cảm khái, nhưng cũng không đến mức thương cảm cho cô gái kia, quan trọng nhất vẫn là Thẩm Bích Quân!
"Xử lý Hoàng đế tiên sư à?", ánh mắt Chu Dương lóe lên một tia quả quyết: “Tôi nhất định sẽ làm được!"
Đương nhiên, không phải là bây giờ.
Trải qua trận chiến đấu vừa rồi, Chu Dương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thể lực, nên cũng không thể ra tay ngay được, cho dù anh đang ở thời kỳ đỉnh cao, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Hoàng đế tiên sư.