Trong suy nghĩ của Lâm Tử Ngọc, Chu Dương thần bí kia chính là nhân vật siêu lớn, có thể coi là người đứng đầu Đông Hải.
Lần này để Chu Dương này giả mạo Chu Dương thần bí kia, thật sự rất liều lĩnh.
Nếu bị tên Chu Dương thần bí kia biết được chuyện này, e rằng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Cho nên ý kiến của cô ta là từ đầu đến cuối Chu Dương không cần chủ động nói mình là ông trùm bí ẩn.
Chỉ cần không thừa nhận cũng không phủ nhận, tự nhiên sẽ có rất nhiều người chủ động tìm đến.
Sau đó đến giây phút cuối cùng, Chu Dương mới công bố mình không phải là nhân vật siêu lớn gì cả, vậy thì sẽ không có nguy hiểm.
Trong quá trình lợi dụng danh tiếng của nhân vật lớn kia, cô ta cũng đã suy nghĩ cho Chu Dương, có thể nói kế hoạch này không hề có sơ hở.
Chu Dương gượng cười khẽ lắc đầu, sau đó đồng ý.
Chuyện này ổn thỏa hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tử Ngọc.
Bởi vì thật ra, Chu Dương chính là Chu Dương thần bí kia.
“Được rồi, tôi đồng ý với cô, bữa tiệc đó, cô cứ sắp xếp thời gian đi”, Chu Dương nói.
“Là tối nay!”, Lâm Tử Ngọc bình tĩnh nói: “Tuy rằng từ đầu đến cuối chúng ta không thừa nhận mình là ông trùm bí ẩn, nhưng nói thế nào, cũng là chuyện trái lương tâm.”
“Nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không rất dễ bị lộ, đêm dài lắm mộng!”
“Tối nay à… cũng được”, Chu Dương nghĩ một lát, tối nay anh không có kế hoạch gì, Tạ Linh Ngọc làm việc ở công ty bên kia, đây quả thực là cơ hội, diễn một vở kịch cùng Lâm Tử Ngọc cũng được.
Lâm Tử Ngọc lập tức bắt đầu gọi điện thoại, liên tục gọi hơn chục cuộc đều liên quan đến những công ty hàng đầu thuộc mọi ngành nghề ở thành phố Đông Hải.
Ví dụ như công ty kinh doanh trà, công ty bất động sản, cả mấy công ty kinh doanh thời trang.
Trừ ngành mỹ phẩm chẳng ai liên hệ với công ty Danh Dương, bởi vì Danh Dương vốn dĩ là trụ cột của ngành mỹ phẩm, bọn họ không cần sự trợ giúp của người khác.
Các ngành khác hầu như đều đã tìm đến công ty Danh Dương, mà Lâm Tử Ngọc cũng tận dụng cơ hội này, dứt khoát mời bọn họ tụ họp lại với nhau.
Địa điểm vẫn là khách sạn Huy Hoàng.
Khi Chu Dương và Lâm Tử Ngọc đến trước cửa khách sạn Huy Hoàng, lần này không bị chặn lại, dễ dàng đi đến tầng hai mươi ba, nơi tổ chức tiệc rượu.
Trêи tầng hai mươi ba, đại sảnh ngoài cùng đã nhốn nháo ồn ào, đều là vài người trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy, ăn nói khoe khoang, cử chỉ tùy tiện.
Nói trắng ra, tầng bên ngoài này, đều là đám con cháu gia đình giàu có quyền quý.
Tiệc rượu Lâm Tử Ngọc tổ chức lần này, đối với những thế lực bình thường mà nói, có thể coi như bữa tiệc sang trọng xa hoa trăm năm hiếm gặp.
Toàn bộ đều là tên tuổi lớn thuộc tất cả các ngành nghề.
Vì vậy, bữa tiệc này chính là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo mối quan hệ của đám con cháu nhà giàu.
Do đó, mấy ông chủ lớn này đã dẫn theo toàn bộ con cháu nhà mình đến, thả họ ở sảnh ngoài, để họ tự mình phát huy, tùy ý làm quen với vài người.
Nhưng đám con cháu nhà giàu này có vẻ tính tình đều không tốt lắm.
Bọn họ không quá hiểu thế nào là nhân tình thế thái, thế nào gọi là chốn giang hồ.
Họ chỉ biết, một người muốn có khí phách, muốn được người khác coi trọng, nhất định phải khoe khoang!
Vì vậy tất cả những cuộc trò chuyện mà Chu Dương nghe được đều là thế này: “Mệt mỏi quá đi, chiếc Lamborgini hôm qua tôi vừa nhắc đến, vậy mà lại từng bị người khác lái thử một lần rồi”.
“Thật mắc ói, tôi ném thẳng cái xe đó xuống sông, sau đó mua lại cửa hàng Lamborgini chính hãng kia, tôi cũng ném thẳng tên giám đốc bán xe xuống sông luôn”.
“Ồ? Vậy cậu cũng nhân từ quá rồi, để tôi xử lý, sẽ không làm được như vậy!”
“Cậu giống tôi, hai ngày trước tôi chi hơn ba trăm ngàn mua một đôi giày, chính là đôi giày chạy bộ số lượng có hạn do nhà thiết kế hàng đầu tự tay thiết kế, nhưng trong quá trình mua giày, một cô nhân viên bán hàng lại dùng đôi tay hèn mọn của cô ta chạm vào giày tôi!”
“Giày bị người như thế sờ soạng, còn đi được à? Lúc đó tôi tức giận cắt nhỏ đôi giày đã bị chạm vào, rồi bắt con đê tiện đó nuốt xuống”.
Những kiểu nói chuyện như vậy đâu đâu cũng có, trêи cơ bản tất cả đều đang khoe khoang khả năng tài chính và độ nhẫn tâm của bản thân, mập mờ nói cho đối phương biết, cậu phải tôn trọng tôi, cậu phải cẩn thận với tôi, cậu phải phục tùng tôi, tôi không phải kẻ dễ chọc vào!
Nghe xong Chu Dương liên tục lắc đầu.
Đúng là tuổi trẻ!
Chuyện đám người này làm, mặc dù nghe có vẻ vô cùng khoa trương, dường như thực lực của bọn họ, quả thực rất mạnh ở một trình độ nhất định. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Nhưng đối với những người ở trình độ như Chu Dương, đám con cháu nhà giàu này sở dĩ nói như vậy, thực ra chủ yếu là vì quá nghèo.
Đúng vậy, quá nghèo hèn.
Bất kể chuyện mà đám người này có khoe khoang phóng đại hay không, rốt cuộc họ có đủ khả năng kinh tế làm những chuyện này hay không, bất kể những chuyện này là sự thật hay chém gió, đó đều chỉ có thể là vì bọn họ quá nghèo hèn.
Tục ngữ có câu, thiếu cái gì thì sẽ cố tình khoe khoang cái đó.
Những kẻ này chính là vì không đủ mạnh, vì vậy mới không ngừng khoe khoang mình đã làm chuyện độc ác gì, gia đình mình có bao nhiêu tiền, mục đích chính là để cảnh cáo kẻ khác không nên bắt nạt mình, bởi vì bản thân mình là kẻ không dễ chọc.
Nhưng nếu là người đứng đầu Đông Hải, bọn họ cần nói những lời này sao?
Hoàn toàn không cần!
Giống như Chu Dương, từ trước đến nay anh chưa bao giờ khoe khoang sức mạnh của bản thân, bởi vì anh không sợ sẽ có người bắt nạt mình, nếu anh ức hϊế͙p͙ tôi thì tôi sẽ đánh anh một trận, dù sao cũng chẳng có ai là ông đây không đánh nổi.
Đây mới là tâm lý của kẻ mạnh đích thực.
Thậm chí không cần nói đến vị trí đứng đầu Đông Hải, chỉ cần là con cháu gia tộc hạng hai trở lên, lúc nói chuyện cũng không thể nào tự phụ như vậy.
Lý do rất đơn giản, con cháu của các gia tộc hạng hai trở lên, đều được coi là tầng lớp quyền quý chân chính của thành phố Đông Hải, hai bên không cần chém gió, chỉ cần báo ra một cái tên, thân phận cao thấp sẽ được phân định rõ ràng.
Vì vậy con cháu thế gia thuộc những gia tộc hạng hai trở lên, thường có thể hòa thuận, chơi đùa vui vẻ với nhau, nếu bọn họ muốn bắt nạt thì sẽ cùng bắt nạt một tên rác rưởi còn không được coi là thế gia.
Vì vậy, khi một người đạt đến trình độ nhất định, không hề thiếu tiền bạc và sức mạnh, ắt sẽ không cần đem những thứ này ra khoe khoang.
Chu Dương thở dài nghĩ ngợi, sau đó nhấc chân đi về hướng đại sảnh bên trong.
“Chờ đã, vừa nãy mày lắc đầu cái gì?”, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngăn cản anh.
Chu Dương quay đầu, nhìn thấy một cậu ấm tóc nhuộm vàng, ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn Chu Dương chằm chằm: “Oắt con, muốn chết đấy à?”