Lâm Tử Ngọc không phải kẻ ngốc, mà hoàn toàn ngược lại, cô có thể lên tới vị trí này, chứng minh cô là một người rất thông minh.
Mặc dù sự thật cô không chinh phục vị trí đó từng bước một, bởi người ấy là Thẩm Bích Quân, còn cô chỉ là đột nhiên bị người khác đặt vào vị trí này thay thế Thẩm Bích Quân mà thôi.
Nhưng có thể ngồi vững vàng ở đây, cũng chứng minh được rằng cô là một người có thực lực.
Cho nên, cô đương nhiên có thể đoán ra được, bố và mẹ kế của mình đến đây để làm gì.
Trước kia vì muốn chiếm đoạt công ty của mình cho Lâm Tiểu Vỹ, đôi bên cãi nhau kịch liệt, kể từ lần đó, một khoảng thời gian rất dài đôi bên cũng không liên lạc với nhau.
Thế này mà gọi là người nhà ư? Bọn họ đã từng coi mình là người nhà sao?
Nếu như có, vì sao thời gian dài như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại bọn họ cũng không gọi cho mình?
Mình là con gái, một thân một mình ở bên ngoài bươn chải, bọn họ không lo lắng gì cho mình chút xíu nào sao?
Lúc mình chưa thành công, chưa có danh tiếng, cái gia đình này, không hề có bất cứ liên hệ gì.
Bây giờ công ty của mình nổi tiếng, trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố Đông Hải, bọn họ lại ngay lập tức tìm tới cửa.
Thật sự là vô liêm sỉ đến nực cười.
Nếu là người còn chút liêm sỉ sẽ không trơ trẽn đến mức này.
Mặc dù Lâm Tử Ngọc thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn để bọn họ vào.
Dù sao, Lâm Tử Ngọc cũng không muốn làm quá chuyện này lên ở trong công ty.
Trong văn phòng chủ tịch, Lâm Tử Ngọc ngồi trêи ghế chủ tịch, ba người Lâm gia ngồi trêи ghế sofa đối diện cô.
Thật ra ngoại trừ Lâm Tiểu Vỹ, thái độ của Lâm Chí Cương và mẹ kế vẫn khá thận trọng.
Lâm Chí Cương là ngại thật, bởi vì ít nhiều ông ta cũng biết, mình đã để đứa con gái này chịu nhiều thiệt thòi.
Về phần mẹ kế, bà ta chẳng hề có cái thứ gọi là lương tâm, bà ta chính là một mụ đàn bà độc ác, rất giỏi ngụy trang.
Mặc dù thầm chửi rủa Lâm Tử Ngọc không ra gì, mắng nhiếc độc ác đủ kiểu, nhưng bề ngoài, chỉ cần vừa gặp nhau, bà ta lập tức đổi một gương mặt thận trọng hiền dịu.
Lâm Tử Ngọc cũng không thèm giả vờ, cô ngồi trêи ghế chủ tịch nhàn nhã uống cà phê, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, bơ luôn ba người Lâm gia.
Chẳng mấy chốc, Lâm Tiểu Vỹ là người đầu tiên không kiềm chế được, hắn không biết thận trọng là gì, cũng không biết giả vờ giả vịt.
"Lâm Tử Ngọc, chị có ý gì? Tôi tới chị không chào hỏi thì thôi đi, bây giờ bố và mẹ tôi đến chị cũng không chào hỏi là sao?"
"Chị nghĩ bây giờ chị ngon rồi, chị giỏi rồi nên định không nhận cái nhà này nữa sao?"
Lâm Tiểu Vỹ hung hăng nói.
Mấy câu nói ác độc kiểu này hắn nói rất thuận miệng, tất cả là mưa dầm thấm lâu, học được từ mẹ của hắn.
Đáng lẽ ra người bình thường nghe được những lời đổi trắng thay đen như thế này, chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng Lâm Tử Ngọc lại không.
Rất đơn giản, vì cô đã quen rồi.
"Chính xác, không sai, đúng là tôi không có ý định nhận cái nhà này đấy", Lâm Tử Ngọc bình tĩnh nói: "Cũng không thể chỉ trách tôi được, các người có ý định nhận cô con gái là tôi không?"
"Tôi một thân một mình ở bên ngoài bươn chải lâu như vậy, các người đã từng quan tâm tôi một chút nào chưa? Các người có từng gọi điện thoại hỏi thăm tôi lần nào chưa?"
"Các người không hề làm vậy, cho nên, các người đã không muốn nhận đứa con gái này, thì tôi cũng không cần phải nhận cái nhà này của các người, có vấn đề gì đâu”.
Câu nói này của Lâm Tử Ngọc khiến Lâm Tiểu Vỹ cứng họng không nói được gì.
Biết làm sao được, dù sao hắn vẫn còn quá trẻ, mặc dù học được chút chiêu đổi trắng thay đen từ mẹ mình, nhưng vẫn không đủ thuần thục.
Chỉ cần Lâm Tử Ngọc không mắc bẫy của hắn, bình tĩnh tỉnh táo đáp trả lại bằng sự thật khách quan thì hắn sẽ không làm gì được.
Mặc dù hắn vô liêm sỉ, nhưng trình độ vô liêm sỉ vẫn chưa đủ.
Nhưng mẹ của hắn lại khác.
Trình độ vô liêm sỉ của bà ta lại thuộc hàng lão luyện.
"Tử Ngọc à, con nói vậy là không đúng rồi, con nói chúng ta không quan tâm con, nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta đã tới thăm con rồi sao?"
"Con nói chúng ta không gọi điện thoại cho con, nhưng kể từ lần cãi nhau đó, con cũng không hề gọi một cuộc điện thoại nào cho chúng ta cơ mà!"
"Dù sao chúng ta cũng là người làm bố làm mẹ, tranh luận mâu thuẫn với con cái xong, ai mà chẳng mong chờ con cái làm lành trước, người làm bố làm mẹ nào trêи đời này mà chẳng thế”.
"Con không biết đấy thôi, kể từ lần trước chúng ta tranh cãi, ngày nào mẹ và bố con cũng ở nhà chờ điện thoại của con, ngày nào cũng lo lắng không biết con ở bên ngoài như thế nào”.
"Đến hôm nay thực sự nhẫn nhịn không được nữa cho nên mới tới công ty thăm con, con lại hiểu lầm chúng ta rồi đó thấy chưa?"
Cái này mới chính là trình độ lão luyện!
Lâm Tử Ngọc nghe xong những gì bà ta nói thì cũng hơi chững lại một lúc.
Quá giỏi!
Đây mới gọi là đổi trắng thay đen ở mức độ cao thủ!
Những gì mà Lâm Tiểu Vỹ nói vừa nãy, chỉ có thể gọi là trình độ vô liêm sỉ ở lớp vỡ lòng!
Lâm Tử Ngọc đối phó với Lâm Tiểu Vỹ dễ như trở bàn tay, bởi vì Lâm Tiểu Vỹ vẫn còn non và xanh lắm.
Nhưng đối với người mẹ kế này của mình, Lâm Tử Ngọc lại hơi bất đắc dĩ.
Thử nghĩ lại những gì bà ta nói mà xem, căn bản không có chỗ nào không đúng!
Phải nói lí lẽ với bà ta thế nào? Dù sao thì bọn họ cũng đúng là bố mẹ của Lâm Tử Ngọc.
Chưa nói đến việc trước đó bọn họ đã làm những gì, nhưng chỉ phân tích những câu bà ta vừa nói kia, người ngoài có nghe xong cũng cảm thấy bọn họ chẳng làm sai gì cả.
Người lớn đã chủ động làm lành rồi, chẳng lẽ phận làm con cái còn không chịu tha thứ hay sao?
Ngay lập tức Lâm Tử Ngọc nổi giận, lúc đối mặt với mẹ kế, Lâm Tử Ngọc đã rơi vào bẫy.
"Cút ra ngoài cho tôi, đừng để tôi phải nghe mấy câu nói ghê tởm này nữa, lúc các người nói ra những lời này không tự cảm thấy buồn nôn sao?"
Lâm Tử Ngọc tức giận nói.
Mà sau khi nghe những lời này, đương nhiên bà ta sẽ không ngoan ngoãn cút ra ngoài, bà ta tỏ vẻ vô cùng tủi thân nhìn sang Lâm Chí Cương: “Ông à, ông xem đi... Chúng ta đã xuống nước thế rồi mà con bé vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta, làm sao bây giờ đây?"
Cao tay! Thật sự quá cao tay!
Lâm Chí Cương nghe xong, còn có thể làm sao?
Bản thân là chủ của một gia đình, đương nhiên ông ta phải đứng ra chủ trì công đạo!
"Tử Ngọc! Con đừng quá đáng, sao lại nói chuyện với mẹ như thế?", Lâm Chí Cương xụ mặt nói: “Mẹ con đang nói chuyện bình thường, sao con lại dám bảo chúng ta cút ra ngoài?"
"Dù nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bố mẹ của con!"
"Bố mẹ? Tôi không có loại bố mẹ như các người!", Lâm Tử Ngọc giận sôi máu, từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng thế.
Hầu như đều giống nhau như đúc, rõ ràng cô là người phải chịu ấm ức, nhưng bà mẹ kế luôn có thể thay đổi trắng đen mọi chuyện.
Mà đến cuối cùng, chỗ dựa duy nhất của cô - bố ruột Lâm Chí Cương, cũng đứng về phía mẹ kế.
Bây giờ mặc dù Lâm Tử Ngọc đã mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được lúc còn nhỏ, phải sống trong một gia đình như thế này, bị tất cả mọi người xa lánh, cô sẽ cảm thấy bất lực đến chừng nào.
"Đừng nói mấy lời vô dụng ấy với tôi nữa, tôi không hề có ý định nhận các người! Các người nói tôi bất hiếu cũng được, thích nói tôi như thế nào thì cứ việc nói, bây giờ thì cút ra ngoài cho tôi!"