"Hoàng đế võ giả? Không đến mức đó chứ? Cho dù đối đầu với hơn bốn mươi tông sư võ giả, Chu gia điều động hai mươi người, ba chúng tôi mỗi gia tộc điều động mười người, như vậy không phải có thể dễ dàng đánh bại bọn họ sao?”, gia chủ của Thương gia nói.
Nếu bốn gia tộc lớn hợp tác với nhau thì hoàn toàn không cần thiết phải để ý Hổ gia.
Đùa gì vậy, bọn họ là bốn gia tộc lớn của thủ đô!
Trong mỗi gia tộc, đều có tông sư võ giả và hoàng đế võ giả đóng giữ!
Ngẫu nhiên chọn một gia tộc nào đó thôi cũng đều có thể dễ dàng đánh bại Hổ gia, chưa kể đến việc bốn gia tộc lớn liên kết với nhau!
Về phần hoàng đế võ giả, đó cũng là sự tồn tại đỉnh cao của bốn gia tộc lớn, bọn họ không đành lòng để hoàng đế võ giả xử lý chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.
"Bốn gia tộc lớn của chúng ta tổng cộng có khoảng năm trăm tông sư võ giả, ngẫu nhiên điều ra hơn năm mươi tông sư võ giả, thì cái tên Hổ gia kia chẳng phải sẽ mềm nhũn chân quỳ xuống nhận thua sao?”, gia chủ của Thương gia lên tiếng.
“Rốt cuộc thì phải làm như thế nào, mau quyết định đi!”, gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ hơi nóng nảy.
Mọi người đều nhìn Chu Hằng Thiên, để ông đưa ra quyết định và quan điểm của ông.
Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Chu Hằng Thiên, phải điều đi bao nhiêu người, Chu gia dự định điều đi bao nhiêu người, thì cũng nên đưa ra một kế hoạch cụ thể.
“Không được xem nhẹ chuyện này, để hoàng đế võ giả xử lý đi, bây giờ đứa nhỏ đó rất có thể đã đến thủ đô rồi”, Chu Hằng Thiên nói.
"Ba hoàng đế võ giả, Chu gia của chúng tôi điều đi hai người, còn lại ba gia tộc của các ông cử ra một người”.
Ý nghĩa của việc cử một người trong ba gia tộc còn lại, có lẽ là hoàng đế võ giả thứ ba sẽ được điều đi từ một trong ba gia tộc còn lại, hai gia tộc còn lại sẽ bồi thường cho gia tộc kia một chút gì đó.
Đây là chuyện của Chu gia, Chu gia phải chịu trách nhiệm quyền lực dẫn đầu, ba gia tộc còn lại cũng sẽ trợ giúp miễn phí.
Dù sao đây cũng là mối quan hệ liên minh, nếu chỉ vì đây là chuyện của Chu gia mà ba gia tộc kia kiêu ngạo không quan tâm đến chuyện này, vậy thì mối liên minh này không hề có chút ý nghĩa nào.
Nghe thấy Chu Hằng Thiên nói vậy, ba gia chủ của những gia tộc kia lập tức nổi nóng.
Ngay cả gia chủ của Độc Cô gia là người ủng hộ những trận đánh nhanh và quyết định nhanh, cũng phải lên tiếng: "Này, Chu gia chủ, không đến nỗi phải như vậy chứ?"
"Đừng nói là đứa nhỏ đó chưa đến thủ đô, cho dù cậu ta có đến thủ đô, thì cậu ta cũng chỉ là một hoàng đế võ giả nho nhỏ mà thôi, chúng ta điều đi hai người vẫn chưa đủ đánh bại cậu ta sao?”
“Ba hoàng đế võ giả, ông là muốn quấy rầy đến ông trời nữa hay sao!"
Hoàng đế võ giả, là đơn vị hùng mạnh nhất giới thế tục.
Ngay cả bốn gia tộc lớn cộng lại cũng không vượt quá mười người.
Ở khắp phương Đông, thậm chí khắp thế giới này, số lượng hoàng đế võ giả cũng không vượt quá hai mươi ba mươi người.
Bọn họ cùng lúc điều đi ba hoàng đế võ giả có ý nghĩa là gì?
Một người đã có khả năng lật đổ một quốc gia nào đó!
Điều động một lực lượng lớn như vậy, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Chu Hằng Thiên vẫn bình tĩnh như cũ khi đối diện với những lời chất vấn này.
Ông ấy xua tay, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Tôi nói này, các ông đừng coi thường con trai tôi!"
"Theo thông tin của tôi biết được, con trai tôi đã một mình bước vào thế giới nhỏ bốn tháng trước, hơn nữa còn sống sót đi ra ngoài, mọi người cũng nên hiểu điều này có nghĩa là gì phải không?"
Mọi người lại sửng sốt lần nữa.
Chu Dương thực sự bước vào thế giới nhỏ ư?
Những người khác không biết thế giới nhỏ có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ là tộc trưởng của bốn gia tộc lớn, đương nhiên bọn họ biết chính xác thế giới nhỏ là như thế nào.
Hoàng đế võ giả chỉ có thể trở thành nô ɭệ trong thế giới đó!
Tại sao Chu Dương có thể sống sót quay trở về? Rốt cuộc anh đã trải qua những gì?
"Cho nên, con của tôi là người không thể dùng những tính toán thông thường để đo lường được, tôi sợ rằng một hoàng đế võ giả bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của nó”.
"Ngay cả khi ông điều hoàng đế võ giả đi, cũng chưa chắc có thể khiến nó đầu hàng, vì để bảo đảm cho chắc chắn, cũng là tránh rắc rối cho tương lai, chúng ta phải điều đi ba hoàng đế võ giả”.
Chu Hằng Thiên dừng lại và nói thêm một câu: "Hơn nữa, chúng ta chỉ điều động người đi mà thôi, nếu tên nhóc đó không có khả năng này, hoặc nếu nó không đến thủ đô, thì hoàng đế võ giả của chúng ta hoàn toàn có thể không cần phải ra tay, không có ai biết được chuyện chúng ta điều đi lực lượng này".
Câu này đã hoàn toàn thuyết phục mọi người.
Chỉ là điều động đi thôi, nếu không dùng bất kỳ lực lượng nào, vậy thì tình hình lúc đó đúng là không gây ra ồn ào gì.
Vì vậy, tất cả mọi người đều đồng ý: "Khi nào thì rời đi?"
“Ngay bây giờ!”, Chu Hằng Thiên ra lệnh: “Mọi người đi chuẩn bị đi, tôi cũng dặn bên gia tộc của tôi chuẩn bị một chút”.
Việc sử dụng sức mạnh của hai hoàng đế võ giả cũng là một sự kiện quan trọng đối với Chu gia, quan trọng đến mức ông ấy là gia chủ cũng không thể quyết định chuyện này dễ dàng được, bắt buộc phải báo với hội trưởng lão.
"Điều động hai hoàng đế võ giả đi để xử lý đứa con trai bị bỏ rơi của ông? Chu Hằng Thiên, ông đang nói đùa với tôi sao?"
Sau khi nghe thấy Chu Hằng Thiên báo cáo xong, trưởng lão thẳng thừng phản đối mà không thèm suy nghĩ.
Nhưng thật không may, Chu Minh tình cờ đi ngang qua cửa phòng, nơi hội trưởng lão đang họp.
"Cái gì? Chu Dương đại ca của tôi đã đến thủ đô rồi sao?"
"Chu Minh? Đúng vậy, nhưng tính theo tuổi tác, thì Chu Dương nên gọi cháu là anh", Chu Hằng Thiên nói.
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là mọi người định điều đi hai hoàng đế võ giả để đối phó với anh Chu Dương à?”, Chu Minh sốt ruột hỏi.
Chu Minh là con cháu của Chu gia, về cơ bản đã là người thừa kế này được toàn bộ Chu gia công nhận, Chu Minh là thế hệ sau duy nhất có thể lên tiếng trong hội trưởng lão.
Hội trưởng lão cũng sẽ không xem nhẹ lời nói của hắn: "Đúng vậy, Tiểu Minh, cậu có thấy buồn cười không, để chống lại người em chưa từng gặp mặt đó của cậu, mà gia chủ muốn điều động tận hai hoàng đế võ giả”.
“Tiểu Minh, tôi nói này, bây giờ cậu có thể chuẩn bị thay chức gia chủ của chú cậu rồi đó”, đại trưởng lão châm chọc nói.
Nhưng Chu Minh lại xua tay khinh thường nói với các vị trưởng lão: "Mấy người thì biết gì chứ, đó là Chu Dương đại ca của tôi đấy!"
"Điều đi hai hoàng đế võ giả để chống lại đại ca của tôi? Nằm mơ đi, đương nhiên nếu mọi người sử dụng càng ít lực lượng vậy thì càng không đủ sức để chống lại”. Đọc nhanh tại Vietwriter.net lew lew 247
“Mọi người dự định khi nào rời đi, tôi cũng muốn đi cùng xem thế nào”.
Chu Hằng Thiên nhún vai với các trưởng lão: "Bây giờ mọi người còn muốn nói gì?”
Không còn cách nào khác, gia chủ đương nhiệm và người thừa kế tiếp theo đều đồng ý sử dụng hai hoàng đế võ giả, các trưởng lão cũng chỉ có thể đồng ý.
Chỉ có điều bọn họ đều nhìn về phía Chu Minh: "Tiểu Minh, cậu muốn đi theo là có ý gì? Tôi nghe được ý trong câu nói của cậu, xem ra quan hệ của cậu và Chu Dương cũng khá tốt?"
"Sau khi cậu đi qua đó dù có nhìn thấy Chu Dương bị đánh bại hoàn toàn, cậu cũng không được lạm dụng quyền lực cá nhân để ra lệnh cho hoàng đế võ giả của chúng ta không được làm cậu ta bị thương!"
Hội trưởng lão hơi lo lắng dặn dò.
Bọn họ chấp nhận điều đi hai hoàng đế võ giả, nghĩa là có rất nhiều quyết tâm, phải ăn tươi nuốt sống Chu Dương.
Nếu Chu Minh đi theo, dùng thân phận người thừa kế Chu gia của mình để thả Chu Dương đi vào thời điểm quan trọng, thì điều đó còn mất nhiều hơn.
Nhưng Chu Minh lại xua tay, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm như vậy đâu”.
"Tôi chỉ muốn đi xem Chu Dương đại ca đánh bại Chu gia của chúng ta như thế nào".