Giọng điệu của Chu Minh rất chắc chắn, dường như Chu Dương có thể quật ngã ba tên hoàng đế võ giả, là chuyện hết sức đơn giản.
Nhưng những lời này đã khơi dậy sự chế giễu của hội trưởng lão.
"Tiểu Minh, không phải cậu cũng ngốc luôn rồi đó chứ”.
"Chú Chu Hằng Thiên của cậu nói cần ba người hoàng đế võ giả để đối phó với Chu Dương đã là nói quá lắm rồi, mà ngay cả đến cậu cũng nói cho dù chúng tôi điều đi ba hoàng đế võ giả cũng sẽ bị cậu ta đánh bại, như vậy không phải rất quá đáng sao?"
"Đúng vậy, vốn dĩ tôi rất vừa lòng khi cậu là người thừa kế, còn tưởng cậu thật sự là người thông minh nhất thế hệ sau, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng bị hoa mắt rồi”.
Các vị trưởng lão của hội trưởng lão đều chế giễu, bọn họ dù nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi, tên Chu Dương này rốt cuộc là người như thế nào?
Tại sao gia chủ bây giờ Chu Hằng Thiên và gia chủ kế tiếp gần như chắc chắn là Chu Minh lại đánh giá cao anh như vậy?
Không phải chỉ là một hoàng đế võ giả nho nhỏ thôi sao? Làm sao có thể cạnh tranh được với Chu gia của bọn họ - một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô?
Tuy rằng hoàng đế võ giả rất ít, nhưng không phải bọn họ chưa từng gặp.
Bởi vậy, hội trưởng lão sẽ không bao giờ tin Chu Dương có thể chống lại được ba người hoàng đế võ giả.
Lúc này Chu Minh chỉ khịt mũi: "Hiểu biết nông cạn".
"Mọi người không tin anh Dương của tôi, đó là bởi vì các người chưa từng tiếp xúc với anh ấy, nếu như mọi người tiếp xúc với anh Dương rồi, thì chắc chắn sẽ không nói những câu như vậy đâu”.
"Mọi người chưa từng tiếp xúc, còn tôi thì đã từng, tại sao lại kết luận phán đoán của tôi không chính xác bằng mọi người chứ?”
Chu Minh sẽ không bao giờ quên cái đêm lần đầu tiên gặp Chu Dương.
Cái thái độ lạnh lùng và cú đấm dứt khoát quyết tâm của Chu Dương.
Cú đấm đó chỉ đấm thẳng về phía mặt của hắn, chứ không thật sự chạm vào hắn.
Nhưng Chu Minh vẫn cảm nhận được sự quyết tâm của Chu Dương từ cú đấm trong gió đó.
Đây cũng là lý do tại sao hắn liều mạng đi theo Chu Dương đến như vậy.
Chu Dương nhất định là một thiên tài, cú đấm của anh đêm đó hoàn toàn khiến Chu Minh kinh ngạc.
Hắn đã từng nhìn thấy hoàng đế võ giả, nhưng hắn chưa từng gặp người nào như Chu Dương.
Không phải bởi vì Chu Dương là một hoàng đế võ giả, mà bởi vì ánh mắt và lòng quyết tâm của Chu Dương.
Một người có ánh mắt như vậy thì tuyệt đối sẽ không thua!
Đây là quan điểm của Chu Minh.
Vì vậy ngay khi nghe tin Chu gia sẽ phái hai hoàng đế võ giả đến hợp tác với một hoàng đế võ giả của các gia tộc khác, hắn liền bày tỏ ý kiến của mình.
Chu Dương sẽ đánh bại được Chu gia!
Ôm ấp suy nghĩ này, Chu Minh đi theo đoàn người của Chu gia, sau đó lại tập hợp lại với một hoàng đế võ giả từ những gia tộc còn lại.
Ba hoàng đế võ giả cùng tập hợp!
Nếu chuyện này để lộ ra ngoài, chắc chắn đây sẽ là một sự kiện lớn gây chấn động phương Đông.
Chỉ là mọi người đều giữ bí mật về lần hành động này, một đội ngũ lặng lẽ di chuyển về phía tập đoàn Chu Thị.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Chu Thị hôm nay vô cùng yên tĩnh, ngay cả cửa cũng đóng chặt, cũng không có nhân viên bảo vệ trông coi ngoài cửa, người nào không biết có khi còn nghĩ là tập đoàn này đã đóng cửa.
Nhưng ngay sau đó, một đoàn xe sang trọng đã dừng trước cửa tập đoàn Chu Thị.
Khoảnh khắc nhìn thấy đoàn xe này, những người đi đường đi qua đều kinh ngạc dừng lại theo dõi.
Biển số xe của bốn gia tộc lớn!
Bốn gia tộc lớn đồng thời xuất hiện, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến cho họ cùng lúc xuất hiện như vậy?
Tập đoàn Chu Thị này thực sự là một sản nghiệp của Chu gia ư? Chẳng trách có thể phát triển trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tổng cộng có bốn chiếc xe, nhưng những nhân vật bên trong đều là những người cực kỳ không tầm thường.
Các gia chủ của bốn gia tộc lớn, ba hoàng đế võ giả, cộng thêm Chu Minh là người thừa kế của Chu gia.
Đội hình như vậy, dù là ở thủ đô cũng đều có thể tung hoành ngang dọc muốn làm gì thì làm.
Một đoàn người vẻ mặt trang nghiêm bước thẳng về phía tập đoàn Chu Thị.
“Bọn họ là ai vậy? Nếu tôi không nhầm thì đó chắc là gia chủ của bốn gia tộc lớn!”
Giọng nói sắc bén của một người vang lên.
Bọn họ không nhận ra hoàng đế võ giả, nhưng bọn họ rất quen thuộc với gia chủ của bốn gia tộc lớn.
"Trời ạ, gia chủ của bốn gia tộc lớn đều xuất hiện cùng lúc, chuyện quái gì đang xảy ra!"
“Tôi không biết, đừng nhìn nữa, cũng đừng nói gì, chuyện này không liên quan gì đến người thường như chúng ta, chúng ta phải tránh xa một chút”, lập tức có người lựa chọn đảm bảo an toàn cho bản thân, tránh xa chỗ này.
Đám người bình thường nhanh chóng tản đi, tuy rằng cuộc tập hợp gia chủ của bốn gia tộc lớn rất chấn động, nhưng muốn tiếp xúc với trình độ này thì rất khó đối với những người bình thường.
Dẫn đầu là Chu Hằng Thiên và Chu Minh, một nhóm người đã đi tới cửa tập đoàn Chu Thị.
Cửa tuy đóng chặt nhưng không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là đã mở được.
“Đây là đang chào đón chúng ta sao?”, Chu Hằng Thiên thản nhiên nói.
“Hừ, quan tâm nhiều như vậy làm gì, một tập đoàn Chu Thị cỏn con, cho dù đã bố trí trước cạm bẫy, thì còn có thể tạo nên sự uy hϊế͙p͙ gì chứ?”, gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ hơi khinh thường nói.
“Gia chủ Đệ Ngũ, ông lại nói sai rồi, không thể có cạm bẫy được, nhưng là bên trong nhất định có uy hϊế͙p͙, tôi khuyên ông không nên xem thường!”, Chu Minh nói.
Vừa nói chuyện, vừa đi đến một cánh cửa đầu tiên.
Đẩy cửa vào bên trong thì chính là đại sảnh.
Đúng như Chu Minh nói, xem ra trong tập đoàn Chu Thị này không có cạm bẫy nào.
Bởi vì đại sảnh rất vắng vẻ yên tĩnh, nhưng lại có một người.
Một mình Hổ gia ngồi trêи chiếc ghế bành đặt giữa đại sảnh.
Nhìn thấy mọi người đẩy cửa vào, ông ấy lập tức nở một nụ cười rất cởi mở: "Chào mừng mọi người!"
"Khách hàng tới tập đoàn Chu Thị của chúng tôi là có chuyện gì muốn bàn bạc sao?"
Hổ gia không đứng dậy mà vẫn lười biếng ngồi trêи ghế, giọng nói đầy giễu cợt.
Đây rõ ràng là khiêu khích.
"Hổ gia ở Đông Hải phải không? Lá gan này của ông thật sự rất lớn, cho rằng khi ở Đông Hải thì không ai có thể đánh lại Hứa gia của các người, thì khi đến thủ đô cũng sẽ không có ai đánh lại các người phải không?", gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ nói thẳng: "Lý do tại sao chúng tôi lại tới đây thì không cần phải nói nhiều nữa”.
"Tập đoàn Chu Thị, các người cũng có thể đặt tên như vậy sao? Mấy chục tông sư võ giả lần trước chúng tôi phái tới, hình như không khiến cho ông ghi nhớ nhỉ!"
"Không phải chứ đại ca, tên công ty của chúng tôi mà các người cũng muốn quản sao? Độc đoán đến vậy à?"
"À đúng rồi, về chuyện mấy chục tên tông sư võ giả mà ông nhắc đến, bọn họ thật sự vẫn chưa dạy dỗ tôi gì cả, không phải là tôi dạy dỗ bọn họ một trận sau đó đuổi đi rồi sao?”
Hổ gia không dè chừng gì, thẳng thừng nói.
Nhưng ông ấy thật sự không hề muốn kiêng nể, dù sao cũng có Chu Dương ở đây, mục đích của ông ấy ngồi ở chỗ này là muốn cho mấy lão già này khởi đầu tốt!
"Ông, lá gan của ông thật sự rất lớn!", gia chủ Đệ Ngũ rất tức giận: "Được, ông được lắm! Lần trước tông sư võ giả không dạy dỗ được ông đúng không, vậy lần này thì sao?"
"Lần này ông có chắc tập đoàn Chu Thị của các người có thể chống đỡ được không? Tuy rằng lần này rất ít người, nhưng lại có hoàng đế võ giả”.