"Bốp!"
Chu Dương không nói lời nào, liền vung tay tát đại trưởng lão một cái.
Cái tát này vang vọng khắp Chu gia, tất cả mọi người đều run rẩy nhìn Chu Dương.
Đây là, chuẩn bị ra tay rồi sao?
Định không nói lời vô ích nào nữa mà là ngay lập tức muốn tiêu diệt Chu gia luôn à?
Quả thật Chu Dương có khả năng này, bọn họ hoàn toàn không hề nghi hoặc gì.
Nhưng bọn họ không ngờ Chu Dương lại hành động dứt khoát như vậy.
Ít nhất cậu cũng nên nói một vài lời đã chứ!
Hoặc ít ra cậu cũng nên để cho chúng tôi có một chút thời gian để làm công tác chuẩn bị tinh thần không được sao!
Đại trưởng lão cũng sững sờ, đưa tay che mặt nhìn Chu Dương.
Bây giờ ông ta không nghĩ đến chuyện Chu Dương dám đánh ông ta... chuyện Chu Dương dám đánh ông ta thì cũng không có gì là lạ.
Nỗi lo lắng của ông ta cũng giống như những người khác của Chu gia.
Tên Chu Dương này có ý gì? Nhìn thấy Chu gia cảm thấy chán ghét buồn bực nên muốn tiêu diệt phải không?
Hay chỉ đơn giản là anh nhìn thấy ông ta thấy khó chịu nên chỉ muốn đánh ông ta vài cái là xong?
Nếu như là vế sau thì không sao, bây giờ đại trưởng lão cảm thấy dù là bị tát hai cái cũng chính là may mắn của mình, nếu như là vế trước, Chu Dương muốn tiêu diệt Chu gia, vậy thì đây là chuyện lớn rồi!
“Chu tiên sinh, ý cậu là gì?”, đại trưởng lão khẽ hỏi.
“Ý là gì?”, Chu Dương khẽ mỉm cười: “Ông đoán đi?”
“Tôi đoán cậu...”, đại trưởng lão tức giận muốn chửi bậy.
Chuyện này sao tôi dám đoán được chứ?
Mặc dù rất tức giận, nhưng ông ta không dám nói ra, chỉ có thể bày ra một nét mặt đau khổ rồi nói: “Tôi cảm thấy, có phải vừa rồi tôi nói sai chỗ nào rồi chăng?”
“Nếu Chu tiên sinh cảm thấy tôi nói không đúng, vậy thì tôi có thể sửa lại, có thể xin lỗi cậu được không?"
Lúc này, đại trưởng lão của Chu gia đã cúi thấp đầu xuống.
Nhưng cái cúi đầu của ông ta vẫn không khiến Chu Dương cảm thấy thoải mái hơn.
Rất đơn giản, lão già này hoàn toàn không nói lí lẽ, không hỏi đúng sai, chỉ nghĩ Chu Dương mạnh hơn nên mới cúi đầu một cách vô điều kiện.
Chu Dương cười giễu cợt, anh cũng sớm đã quen với loại thái độ này của đại trưởng lão rồi.
“Không sai, lời vừa nãy ông nói sai rồi, cho nên ông định xin lỗi tôi như thế nào? Sửa lại cho đúng sao?”, Chu Dương hỏi. Đọc nhanh tại Vietwriter.net lew lew Tú nhé
"Chuyện này...", đại trưởng lão bỗng chốc không nói nên lời: “Hay là Chu tiên sinh nói trước đi".
"Cậu nói xem làm như thế nào mới đúng?”
Lúc này ông ta không dám nói ra ý kiến riêng của mình nữa!
Chu Dương lại thẳng thừng tát ông ta một cái, sau đó nói: “Được rồi, đừng nói những lời vô ích này với tôi”.
"Bây giờ không phải tôi bắt nạt ông, mà là muốn nói chuyện lí lẽ, ông hiểu không?”
"Lúc nãy ông nói những gì? Những thiệt hại mà Chu gia gây ra cho mẹ con tôi rất ít phải không?”
"Hai mẹ con chúng tôi sống những ngày đó đều rất khó khăn, nhưng tất cả những thứ đó đều là trách bản thân chúng tôi không có năng lực đúng chứ?”
Đại trưởng lão ngơ ngác nhìn Chu Dương, gật đầu hay không gật đầu cũng đều không ổn.
Những lời này đúng là ông ta nói hồi nãy, nhưng ông ta không hiểu lắm, nếu như bây giờ thừa nhận, thì Chu Dương sẽ có phản ứng gì.
“Những lời này là ông nói đúng chứ?”, Chu Dương hỏi lại.
Trong lúc bế tắc, đại trưởng lão gật đầu, bày tỏ rằng đó là những lời là do bản thân ông ta nói.
Hơn nữa, cho đến đây giờ ông ta vẫn khăng khăng quan điểm của bản thân không hề sai.
Chu gia của bọn họ chỉ trục xuất đứa trẻ mồ côi Chu Dương và góa phụ ra khỏi Chu gia, mặc dù không cho phép bà Chu tái hôn, nhưng các người sao có thể sống được, toàn bộ đều có thể do các người tự lựa chọn!
Nếu các người muốn tạo ra một tập đoàn Chu Thị khác, có thể sánh với sự giàu có của Chu gia, giống như Chu Dương bây giờ, vậy thì hoàn toàn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp!
Bản thân các người không có năng lực làm được chuyện như vậy, thì có liên quan gì đến Chu gia?
Chu gia chỉ đuổi các người đi mà thôi, nếu muốn nói chuyện lí lẽ thì mọi chuyện đều rất hợp lý không hề nợ nần gì cả!
Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả, sau đó ông ta rụt cổ nhìn chằm chằm Chu Dương, "Chu tiên sinh, tôi nghĩ những lời mà tôi nói không có vấn đề gì cả”.
“Không có chuyện gì đúng không?”, Chu Dương bình thản gật đầu.
"Được thôi, tôi thừa nhận những lời mà ông nói không có gì sai”.
Đại trưởng lão sửng sốt trong chốc lát, những người còn lại của Chu gia cũng không kịp phản ứng lại.
Chẳng lẽ Chu Dương cũng muốn thỏa hiệp như bọn họ?
Mặc dù cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra, nhưng dù sao Chu Dương cũng đã nói vậy rồi, đại trưởng lão vẫn muốn thử hỏi cho chắc chắn: "Vậy ý của Chu tiên sinh là gì? Ý của cậu là chúng ta có thể tiếp tục đàm phán phải không?"
Đại trưởng lão tỏ vẻ vui mừng.
Gì chứ, xử lý chuyện này cũng đâu phải khó lắm!
Tối thượng hoàng đế là gì, chào đón Chu Dương phô trương như vậy đúng là tổn thất lớn đối với Chu gia của bọn họ, cứ tưởng Chu Dương là một người độc đoán và đáng sợ hơn cơ.
Kết quả cuối cũng cũng vẫn chỉ là một thằng nhóc mà thôi!
Có thực lực, nhưng không có IQ, thoạt nhìn có vẻ như cũng chưa từng tiếp xúc với gia tộc lớn nào, một thằng nhóc như vậy thì vẫn dễ dàng xử lý được.
Những người còn lại của Chu gia cũng đều nghĩ như vậy, thậm chí trong lòng còn hơi khinh thường Chu Dương.
Xét cho cùng, trong xã hội loài người, trí tuệ, sự sáng suốt là sức mạnh lớn nhất.
Lực lượng thuần túy chỉ là một con dao, nếu một người có thực lực nhưng lại không có đầu óc suy nghĩ, vậy thì con dao này chỉ có thể để người khác lợi dụng mà thôi.
Không có gì đáng nói, đây là lý do tại sao trêи thế giới, những ông chủ thực sự có thể lái những chiếc xe sang trọng và sống trong những ngôi nhà hào nhoáng thường không có thực lực mạnh.
Mà những người có thực lực mạnh đó đều chạy bên ngoài để làm thuê làm mướn.
Trí tuệ luôn có thể đè ép được thực lực!
Giờ phút này, Chu Dương đã trở thành đối tượng bị Chu gia xem thường, thậm chí có người còn đang suy nghĩ lát nữa nên bắt nạt Chu Dương như thế nào.
Đưa ra một vài lập luận cứng nhắc, khiến Chu Dương cứng họng, thậm chí cuối cùng bọn họ còn có thể yêu cầu Chu Dương xin lỗi mình!
Thật tuyệt biết bao!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những gì Chu Dương nói khiến bọn họ chết lặng.
"Không sai, cuộc đàm phán vẫn có thể tiếp tục, tôi cũng thừa nhận rằng tất cả những gì ông nói là đúng”.
"Vậy thì tiếp theo, tôi sẽ sử dụng những lập luận của ông để nói chuyện với các người”.
"Khi tôi còn bé đã đuổi tôi ra khỏi Chu gia, các người nên thừa nhận nỗi oán giận này của tôi đúng chứ?”
"Sinh tôi ra rồi lại để tôi tự sinh tự diệt, đây là sự vô trách nhiệm của các người, tôi lấy một chút tiền lãi thì không sai”.
"Cho dù các người đuổi tôi ra khỏi Chu gia thì cũng không phải sai lầm gì lớn lắm, nhưng cách đây không lâu, tôi có thành lập một tập đoàn Chu Thị ở thủ đô, trong khi tôi không hề chọc giận đến các người thì các người lại tấn công muốn tiêu diệt chúng tôi tận hai lần, chuyện này tạo nên mối thù hận của chúng tôi, đúng chứ?”
"Cho nên bây giờ, tôi muốn tiêu diệt Chu gia, thì ông còn có ý kiến gì?”
"Đừng nói là tôi tàn nhẫn, tôi không hề làm sai gì cả, tôi cũng đã cho các người cơ hội phản kháng, từ khi tôi sinh ra đến nay, các người có hơn hai mươi năm cơ hội phát triển để vượt qua tôi”.
"Nhưng các người không làm được, thực lực của các người quá kém, kém đến mức tôi có thể tùy ý muốn tiêu diệt liền có thể tiêu diệt, cho nên chuyện này là lỗi của ai?”