Trong lòng Chu Dương đột nhiên gợn sóng.
Bởi vì anh nhìn thấy ánh mắt của Chu Hằng Thiên.
Xuất phát từ sự quan tâm, sự yêu thương còn có sự vui vẻ, hài lòng của một người bố dành cho con trai của mình.
Từ trước đến nay anh chưa từng có cảm giác như vậy, bởi vì từ nhỏ anh chưa từng được tiếp xúc với bố của mình.
Mãi cho đến bây giờ, Chu Dương vẫn hoàn toàn không có khái niệm về người bố, thậm chí trong tiềm thức còn có ác cảm.
Anh chưa bao giờ cho rằng Chu Hằng Thiên sẽ quan tâm anh, từ trong đáy lòng anh chưa từng thừa nhận người bố Chu Hằng Thiên này.
Nực cười, tôi còn chưa từng gặp ông lấy một lần, ông lại bắt tôi gọi ông là bố sao?
Đây không phải rất buồn cười à?
Nhưng bây giờ, chỉ riêng ánh mắt này khiến Chu Dương đột nhiên hơi hoảng hốt.
Một giọng nói từ đáy lòng đang gào thét không được để cho Chu Hằng Thiên chết.
Với phản ứng nhanh nhạy của Chu Dương, lúc này đương nhiên anh đã nhìn ra được động tác của Chu Hằng Thiên chính là đang muốn tự sát.
“Cần ngăn cản ông ta lại không?", Chu Dương do dự.
Lý trí nói với anh, tên cặn bã như Chu Hằng Thiên chết không đáng tiếc, không có gì phải thương tiếc cả.
Nhưng giọng nói trong lòng kia vẫn không ngưng lại.
"Đừng để ông ấy chết, đừng để ông ấy chết!"
Nhưng tại sao chứ?
Ông ta chết hay không liên quan gì đến anh chứ?
Chu Dương không hiểu nổi.
Vào lúc hày, Chu Hằng Thiên đã ra tay.
Có thể thấy rằng ông thật sự đã hạ quyết tâm, động tác gọn gàng dứt khoát không một chút dấu vết.
Trong lòng Chu Dương đột nhiên vang lên tiếng "lộp bộp", giống như đã đánh rơi thứ gì đó.
"Bất kể ra sao, con cũng phải cố gắng sống tốt, sống thật tốt... với mẹ của con", trước khi ngã xuống Chu Hằng Thiên nói với Chu Dương: "Thù hận... buông bỏ thôi".
Không gian tĩnh lặng, trong khoảnh khắc đó, trong đầu Chu Dương cũng hoàn toàn trống rỗng.
"Gia, gia chủ!", cuối cùng có người hét lên.
"Nhanh, nhanh, gia chủ ngã rồi! Bác sĩ!", tất cả mọi người đều phản ứng, cả Chu gia lập tức hỗn loạn.
"Hằng Thiên! Hằng Thiên ông gắng gượng một chút!", đại trưởng lão ôm lấy Chu Hằng Thiên vào lồng ngực.
Khoảnh khắc này không một ai để ý đến Chu Dương, còn Chu Dương cũng không có hành động nào khác.
Anh sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt, không biết phải làm sao.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn mẹ của mình.
Bà lấy tay che miệng, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Mẹ", Chu Dương giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, không biết phải làm sao, anh bước đến bên cạnh mẹ mình: "Con đã làm sai rồi sao?"
"Không, con à, con không làm sai gì cả", bà Chu khóc không thành tiếng, nói: "Nhưng, bố của con ông ấy... Thôi bỏ đi, tất cả những chuyện này đều không trách con được".
Chu gia có bác sĩ riêng, hơn nữa còn có rất nhiều và vô cùng chuyên nghiệp.
Những bác sĩ này tình cờ cũng có mặt ở đó, bọn họ nhanh chóng kiểm tra một lượt cho Chu Hằng Thiên.
Kết luận cuối cùng là: con dao găm đã đâm vào tim, không thể cứu được nữa.
Bác sĩ lắc đầu, sau khoảng thời gian im lặng, người nhà Chu gia lại bùng nổ.
"Là hắn, thằng ranh này hại chết gia chủ của chúng ta, đừng tha cho hắn!", vô số người của Chu gia tức giận nhao nhao nhìn Chu Dương.
"Muốn ra tay với tôi sao?", ánh mắt của Chu Dương lạnh lùng, cơ thể lại một lần nữa phát ra một sức uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ.
Mặc dù cái chết của Chu Hằng Thiên khiến trong lòng anh hỗn loạn, nhưng nếu như đối mặt với sự uy hϊế͙p͙, thì phản kháng cũng là bản năng của anh.
Những người của Chu gia kia không phải đối thủ của anh.
"Dừng tay lại hết cho tôi!", đại trưởng lão đột nhiên hét lên, ngăn cản tất cả mọi người của Chu gia.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lao ôm lấy Chu Hằng Thiên bước ra khỏi đám đông.
Sắc mặt của đại trưởng lão nghiêm nghị: "Chu Dương, đây là bố của cậu".
Chu Dương nheo mắt lại: "Thế thì sao, ông muốn nói gì?".
"Quả thực tôi không có gì để nói".
"Cậu không sai, Chu gia rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, Hằng Thiên đã dùng tính mạng của mình để cảnh cáo chúng tôi, thực ra đã cho chúng tôi một lời nhắc nhở rất lớn".
"Là chúng tôi đã sai, Chu gia đã quá lạnh lùng tàn nhẫn".
"Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, mặc dù Chu gia tàn nhẫn nhưng hôm nay Hằng Thiên quả thật đã dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ chúng tôi".
"Con người sẽ thay đổi".
Chu Dương trầm mặc không nói gì.
Mặc dù cách làm của Chu Hằng Thiên vượt ngoài dự liệu của Chu Dương, nhưng thế giới quan mà anh nuôi dưỡng và hình thành hơn hai mươi năm cũng sẽ không lập tức thay đổi chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy.
"Chu gia quyết định sẽ kiểm điểm lại mình", đại trưởng lão tiếp tục nói, ông ta quay lưng về phía mọi người trong gia tộc, nhưng lời nói tiếp theo là nói với mọi người: "Chu gia, tuyên bố giải tán".
"Một gia tộc vốn dĩ nên là nơi tụ họp của máu mủ tình thân chứ không phải địa bàn để tranh đấu".
"Nếu như lợi ích che mờ hai mắt, vậy thì gia tộc sẽ trở thành nguồn gốc làm tổn hại đến tình thân, gia tộc như vậy không cần thiết phải tồn tại".
Đại trưởng lão lại nhìn Chu Dương: "Chu gia tuyên bố giải tán, nhưng tôi có một chuyện muốn yêu cầu cậu".
"Hãy tiễn Hằng Thiên một đoạn, để tang cho ông ấy, từ hôm nay trở đi, tất cả những gì cậu muốn chúng tôi sẽ đều đáp ứng, bao gồm cả chuyện cậu muốn tiêu diệt Chu gia".
"Thật ra là trưởng lão của gia tộc, có lúc tôi cũng suy nghĩ một chút về ý nghĩa của gia tộc, tại sao lại gọi là gia tộc, tại sao lại được kết tụ lại bởi những người thân có cùng huyết thống với nhau".
"Rốt cuộc là lợi ích quan trọng hay là đồng bào quan trọng, nhưng trước đó, những câu hỏi này chỉ mới thoáng qua trong đầu tôi mà thôi, bởi vì hàng nghìn năm nay không chỉ có một gia tộc Chu gia, tất cả các gia tộc khác đều được hình thành như vậy".
"Nhưng lúc này tôi thậm chí lại cảm thấy nực cười vì suy nghĩ ngây thơ của bản thân, nơi nào có người thì sẽ có đấu tranh lợi ích, cho dù đó có là những người thân trong cùng một gia tộc".
Đại trưởng lão lắc đầu: "Nhưng bây giờ tôi đã hiểu Chu gia quả thật không thể tiếp tục tồn tại được nữa".
"Cậu giúp chúng tôi tiễn Hằng Thiên một đoạn, từ giờ trở đi Chu gia cũng hoàn toàn tan rã rồi, dẫu sao ông ấy cũng chỉ có một đứa con trai là cậu".
Chu Dương trầm mặc một lúc.
Đại trưởng lão này lại nhanh chóng lĩnh ngộ được như vậy khiến Chu Dương cảm thấy khá bất ngờ.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng có thể hiểu được, giống như đại trưởng lão nói, là đại trưởng lão của gia tộc thật ra ông ta cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến ý nghĩa của gia tộc.
Nói cách khác, trước kia ông ta đã từng nghĩ đến điều này, chỉ là nó đã bị ông ta phủ nhận mà thôi.
Ban đầu bản chất của con người vốn lương thiện.
Có lẽ trong xương tủy của mỗi người đều có mặt lương thiện.
Chỉ là bọn họ vì để thích ứng với quy luật sinh tồn của thế giới này mà bào mòn đi bản tính của mình, trở thành sự tồn tại hòa hợp với thế giới.
Muốn đánh thức được bản tính này không khó nhưng cần có một người có thể đứng ra, ví dụ như Chu Hằng Thiên.
Khóe miệng của Chu Dương thoáng qua nụ cười hờ hững: "Tôi từ chối".
"Tôi không giỏi những chuyện như là hiếu thuận để tang gì đó, tôi vẫn nên cứu sống ông ta thì hơn".